Xuyên Nhanh: Luôn Có Người Muốn Tiêu Diệt Ta

Thế giới 2 - Chương 3.1: Rốt cuộc đâu mới là Tô Kình Vũ mà y muốn?

Chủ nhân?

Lê Hân nhìn sang hệ thống hỏi:【 Hệ thống, mày làm gì rồi? 】Nếu hệ thống không động tay động chân, thì sao sư tử nhỏ này lại trở nên như vậy chứ. Dù sao thì sư tử sẽ không thể dễ dàng bị thuần phục, cho dù đây chỉ là một con sư tử con.

【 Không phải cậu đang thiếu một con thú cưỡi sao? Con sư tử này muốn báo đáp ơn cứu mạng của cậu, nên tôi mới giúp nó ký khế ước tinh thần với cậu. Sau này nó sẽ đi theo cậu, các cậu có thể dùng tinh thần lực để trao đổi đơn giản với nhau. 】 Hệ thống nhảy xuống từ trên người sư tử nhỏ, thong thả đi về phía Lê Hân.

Lê Hân vô thức muốn giơ tay lên xoa huyệt thái dương, đến khi cái đệm thịt ịn lên trán y mới chợt nhớ ra mình đang là một con mèo Ragdoll. Nghĩ đến đây y bỏ móng vuốt xuống, nhìn vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời của sư tử nhỏ liền thấy nhứt nhứt cái đầu. Mặc dù thu phục được một con sư tử nhỏ có sức chiến đấu khủng như vậy sẽ có thêm vài phần hy vọng sống sót giữa mạt thế, nhưng việc này cũng có nghĩa là y phải có trách nhiệm với nó, nếu dưới tình huống bình thường thì không sao, hiện tại y lại đội cái hào quang “vạn thi mê” lên đầu thì chẳng khác nào đào sẵn cái hố đợi đồng đội nhảy vào đâu, sư tử nhỏ đi cùng với y đối với nó chính là —— họa mà không phải phúc.

Nhưng nghĩ đến kế ước trong lời của hệ thống, Lê Hân khẽ thở dài, thu hồi suy nghĩ rồi nảy lên lưng sư tử nhỏ, để nó mang theo y ra ngoài. Con sư tử nhỏ nghe lệnh đứng thẳng dậy, bốn chân vững vàng cõng Lê Hân ra ngoài đại sảnh, lúc này Lê Hân mới nhận ra là trời đã tối rồi.

【 Đợi trời sáng rồi hẵng đi vậy. 】Lê Hân nói với sư tử nhỏ, sau đó y nghĩ tới địa điểm kịch bản chính thức bắt đầu, liền cau chặt chân mày.

Trong kịch bản đầu tiên, nguyên thân đã gặp được một kỳ ngộ trong một siêu thị, vượt qua ranh giới sinh tử để tăng cường cấp bậc tinh thần lực, sau đó lấy được tinh hạch xanh lục của một con vật biến dị, hơn nữa tinh hạch này còn có khả năng kích phát dị năng trị liệu, cũng nhờ dị năng này mà nguyên thân mới có thể một thân một mình tung hoành khắp mạt thế, nếu không thì cho dù thực lực của nguyên thân có mạnh đến đâu cũng không cách nào một mình sống sót.

Nhưng trong kịch bản thứ hai, công lược giả đã đánh bại con nhện biến dị đó trước rồi cướp lấy tinh hạch. Đến khi nguyên thân đi ngang qua siêu thị lại bị công lược giả phát hiện rồi bị cậu ta tấn công gây thương tích. Nguyên thân đã mất đi một vài kỳ ngộ quan trọng nên không phải là đối thủ của cậu ta, suýt chút nữa đã bị cậu ta gϊếŧ chết, nhưng ngay lúc công lược giả chuẩn bị hạ sát thủ thì Vua tang thi lại xuất hiện, Vua tang thi đánh với công lược giả một trận kịch liệt, cả hai đều bị thương. Bởi vì sợ người khác nhặt được tiện nghi nên bọn họ đều lựa chọn rời đi, lúc này nguyên thân mới miễn cưỡng nhặt về được cái mạng, sau khi dưỡng thương tốt lên nguyên thân cũng khôi phục lại hình dạng người rồi tham gia vào một đội ngũ thu thập tinh hạch, hấp thu năng lượng. Nhưng nguyên thân cũng sinh ra lòng phòng bị đối với công lược giả, muốn đi báo thù cậu ta.

Nghĩ đến đây, Lê Hân cảm thấy rùng mình, dị năng trị liệu quả thật vô cùng quan trọng, cũng bởi vì công lược giả đã cướp đi viên tinh hạch kia mà có được thêm một dị năng trị liệu nữa, nên cậu ta mới dám trắng trợn thể hiện thực lực, thậm chí còn lén lút lấy ra không gian nước để cứu người trong đội của mình.

Hiện tại, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa hai người vẫn còn hai ngày nữa, chỉ cần ngày mai Lê Hân tới siêu thị trước công lược giả Mạc Diệc Nhiên, thì tinh hạch của con nhện biến dị sẽ không bị cậu ta lấy đi. Chỉ cần cậu ta không có dị năng trị liệu, kẻ ích kỷ như Mạc Diệc Nhiên sẽ không chịu dùng không gian nước để cứu người, vậy thì... Lê Hân sẽ tìm ra được cách để loại bỏ những người ủng hộ Mạc Diệc Nhiên. Còn về con nhện biến dị kia thì với sự giúp đỡ của sư tử nhỏ cùng với năng lực vừa mới đột phá của Lê Hân, ít nhất có đến 7 - 8 phần cơ hội chiến thắng.

“Rầm rầm rầm ——” Trong lúc một mèo một sư tử đang yên lặng ăn thức ăn từ không gian của Lê Hân, đột nhiên một tiếng va chạm mãnh liệt vang lên, xen lẫn cả tiếng gào thét của tang thi.

Lê Hân thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía cửa sắt bị khóa, thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi y nhảy lên cửa sổ nhìn ra ngoài, lập tức hít ngược vào một hơi thật sâu. Bên ngoài tòa nhà khắp nơi dày đặc tang thi, ít nhất có đến vài trăm con, thậm chí bọn chúng còn đang kéo đến gần, lúc này Lê Hân mới thực sự ý thức được hiệu quả của cái danh hiệu “Vạn thi mê” này.

【 Mày biết lái xe không? 】 Lê Hân vô thức hỏi một câu, sau đó lập tức 囧, quay lại nhìn sư tử nhỏ đang ngơ ngác liền lắc lắc đầu.

Nhìn thấy Lê Hân lại chìm trong suy nghĩ, rồi lại nhìn cảnh tượng tang thì bên ngoài, hệ thống nghi hoặc hỏi: 【 Ký chủ, cậu định làm gì bây giờ? 】

【 Ngày mai rồi biết. 】 Lê Hân nhìn về phía các tòa nhà ngoài kia, đột nhiên một ý tưởng lóe lên trong đầu, trong mắt hiện lên ý cười. Nhìn thấy vẻ tự tin của Lê Hân, hệ thống tuy không hiểu nhưng cũng không tiếp tục quấy rầy y nữa.

Suốt cả đêm, Lê Hân chìm đắm trong việc tu luyện tinh thần lực, ngày hôm sau, y không những không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào mà ngược lại còn tràn đầy năng lượng. Đến khi y ra khỏi phòng, thấy sư tử nhỏ đã sẵn sàng chờ ở một bên, Lê Hân thành thạo lấy một miếng thịt từ trong không gian ra ném vào miệng sư tử nhỏ, rồi sau đó mới nhảy lên lưng nó.

【 Sư tử nhỏ, lát nữa mày cứ trực tiếp nhảy thẳng qua. 】 Lê Hân đã sớm nhờ hệ thống đánh dấu sẵn phương hướng, nhưng không cách nào giải thích cụ thể với sư tử tử nhỏ, chỉ có thể để nó đi từng bước một, sau đó y mới chỉ đường tiếp theo.

Bởi vì ngoài cửa khắp nơi đều là tang thi, Lê Hân cũng không muốn xông thẳng ra ngoài đó gϊếŧ chúng, nên trực tiếp ra lệnh cho sư tử nhỏ đi lên sân thượng, để nó nhảy ra từ chỗ này, ban công của khu này đều khá lớn, khoảng cách cũng quá xa, đối với sư tử nhỏ đúng là dễ như ăn bánh.

Địa điểm bắt đầu của cốt truyện cách đây không xa, chỉ khoảng mười phút sau, y đã tìm thấy siêu thị được nhắc đến, nhưng không biết có phải là do hiệu ứng hào quang hay không hay là vì lý do nào khác, y còn chưa kịp đến gần, đã thấy bên ngoài siêu thị tập trung không ít tang thi. Không thể đi vào trực tiếp, Lê Hân đành phải nhờ hệ thống rà quét bản đồ khu vực này, cuối cùng cũng tìm được một cửa nhỏ ít tang thi canh giữ để lẻn vào bên trong.

Vừa bước vào, Lê Hân lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, nơi này quá mức yên tĩnh, theo lẽ thường thì ở một loại siêu thị như thế này chắc chắn sẽ có người, nếu là tang thi thì hẳn là sẽ có âm thanh sột soạt, nếu là con người thì cũng sẽ không bỏ qua việc tìm kiếm lương thực ở đây, nhưng mà bây giờ thực phẩm lại vẫn còn nguyên trên kệ hàng.

Không suy nghĩ thêm, Lê Hân dẫn sư tử nhỏ đi càn quét sạch sẽ mọi thứ bên trong siêu thị, từ thực phẩm đến vật dụng hằng ngày y đều dọn hết vào không gian, về sau chắc chắn y sẽ biến thành hình người nên những thấy này đều cần phải chuẩn bị thật tốt trước. Lê Hân chỉ lấy khoảng một phần ba số lượng, để phần còn lại cho những người đến sau. Còn về phần những loại thịt đông lạnh thì y trực tiếp hốt luôn cả cái tủ lạnh của người ta, dù sao thì sức ăn của sư tử nhỏ cũng không hề nhỏ, lại còn ăn thịt động vật, mà ngoại trừ y và Mạc Diệc Nhiên có không gian ngưng thời gian, thì những người khác có lấy đi thì cũng sẽ từ từ hư thối thôi.

Cũng may mắn là thu đồ vào không gian cũng chỉ tốn tinh thần lực mà thôi chứ không phải là tự tay đi thu, nếu không thì… Nhìn cái kệ hàng cao hơn y gấp n lần kia chắc là y phải bỏ lại không ít thứ rồi.

Đến sau khi thu dọn vật tư xong, Lê Hân mới mang theo sư tử nhỏ đi về phía kho hàng được nhắc tới trong kịch bản. Đi thẳng một mạch tới đó mà mấy người Lê Hân không gặp nguy hiểm gì, nhưng càng tới gần kho hàng, cảm giác bất an trong y lại càng mạnh mẽ, đến cả sư tử nhỏ cũng cảm nhận được nguy hiểm, nó phát ra âm thanh nói cho Lê Hân về hơi thở cường đại trước mặt.

Tuy rằng biết rõ phía trước có nguy hiểm, nhưng vì nhiệm vụ, Lê Hân cần phải đến đó. Cho đến khi tới gần, y phát hiện ra cửa của kho hàng đã bị mở ra, bên trong còn truyền đến tiếng vũ khí đánh nhau “leng keng”.

Không chút chần chờ, Lê Hân trực tiếp cùng sư tử nhỏ và hệ thống xông vào, lập tức hấp dẫn không ít ánh mắt của những người bên trong, dù sao thì cái tổ hợp hai con mèo và một con sư tử quả thật là —— có hơi độc đáo. Nhưng bây giờ đang là lúc đánh nhau, mọi người cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi không chú ý đến nữa.

Lê Hân không được để ý cũng không thèm quan tâm, ánh mắt của y ngay lập tức dán chặt vào người đàn ông đang bị một nhóm người vây ở giữa, hắn mặc một chiếc áo choàng dài màu trắng, dáng vẻ thanh tú, thân hình cao gầy, trên mặt đeo một cặp kính gọng đen, toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, có lẽ là vì cảm nhận được ánh nhìn của y nên hắn đã ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía y một cái.

Người này…… thật giống với Tô Kình Vũ. Không phải là nói diện mạo giống nhau hoàn toàn, mà là cái cảm giác mà người này mang lại cho y. Cặp móng vuốt của Lê Hân căng chặt, cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ muốn đi đến đó, khó khăn lắm mới dời được sự chú ý của mình sang những người khác. Lần này ngoại hình của công lược giả Mạc Diệc Nhiên lại khá nho nhã, khuôn mặt tinh xảo, ánh mắt lạnh nhạt, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, dáng vẻ đứng giữa một đám người chật vật bất kham lại càng thêm sáng chói. Phải biết rằng nơi đây là mạt thế, phần lớn mọi người chỉ lo sống sót đã đủ mệt mỏi rồi, đâu ra thời gian để nghĩ đến chuyện trông mình có sạch sẽ hay không nữa chứ? Chỉ có những người mang theo không gian và đã chuẩn bị trước một lượng lớn vật tư như Mạc Diệc Nhiên mới có tâm trạng và khả năng để giữ cho bản thân luôn gọn gàng, huống hồ, nước bên trong không gian của cậu ta còn có chức năng giải độc càng giúp cho cậu ta thêm phần tươi sáng.

Nhìn sang đội ngũ của Mạc Diệc Nhiên, người đang bảo vệ che chở cho cậu ta là công số một, Mã Vũ Thừa, sở hữu dị năng hệ lôi và sau này sẽ trở thành vị Lôi Thần nổi tiếng, lúc này dị năng của hắn ta đã đạt tới cấp hai. Chú ý tới biểu cảm có phần kìm nén của Mã Vũ Thừa khi nhìn về phía Mạc Diệc Nhiên, Lê Hân lập tức hiểu rằng đối phương đã có cảm tình với anh ta, chỉ còn chờ cơ hội để bày tỏ. Còn về những người khác trong đội thì kịch bản cũng không miêu tả nhiều, nên Lê Hân cũng không mấy bận tâm.

Nhìn sang đội ngũ của người mang lại cảm giác giống với Tô Kình Vũ kia, tuy không rõ lai lịch, nhưng nhìn cách họ chiến đấu thì có vẻ thực lực không hề yếu. Cả hai đội ngũ đều đang cùng tấn công một con nhện pha lê cao gần ba mét, khác với nhện thông thường, con nhện này toàn thân màu trắng trong suốt, tựa như được làm từ pha lê tinh khiết, hơn nữa tơ của nó không chỉ có tác dụng làm tê liệt, mà bản thân nó còn sở hữu dị năng hệ nước và dị năng trị liệu, cho nên sau khi bị thương bởi các đòn tấn công, nó liền có thể tự phục hồi vết thương một cách nhanh chóng, chính vì vậy mà dù trận chiến có kéo dài thì sức chiến đấu của nó vẫn không hề suy giảm. Ngược lại, hai đội người đã dần dần đuối sức, lực tấn công cũng yếu đi rõ rệt.

“Chúng ta cần phối hợp với nhau một chút, nếu không sẽ không thể nào đánh bại con nhện biến dị này được.” Mạc Diệc Nhiên vừa dùng kiếm băng cắt đứt tơ nhện đang quấn lấy mình vừa lạnh giọng nói, nhưng ngay khi không ai để ý tới, cậu ta lại lén lút liếc nhìn về phía Lê Hân đang đứng bên cạnh, ánh mắt lóe lên một tia thâm trầm. Thanh kiếm băng đó là năng lực cậu ta có được sau khi uống nước trong không gian của mình, đáng tiếc là dù có uống thêm nữa cũng không mang lại hiệu quả gì nữa, chính vì thế, cậu ta mới vội vã dẫn người tới đây để quyết tâm giành lấy tinh hạch của con nhện biến dị mà kịch bản đã nhắc đến này, bởi vì trong sách viết chính vì Lê Hân hấp thụ tinh hạch này mới có thể thức tỉnh dị năng trị liệu, việc đó đã khiến cậu ta đỏ mắt ghen tị không thôi.

【 Ding, hệ thống phát hiện công lược giả sinh ác ý với ký chủ, xin ký chủ hãy cẩn thận. 】

【 Ding, nhiệm vụ phụ đã mở: Ngăn cản công lược giả lợi dụng tinh hạch của con nhện để thức tỉnh dị năng trị liệu. 】

Việc hệ thống có phát hay không phát nhiệm vụ này vốn cũng không quan trọng, bởi vì ngay từ đầu y đã không có ý định để tên công lược giả này cướp lấy tinh hạch. Điều khiến y băn khoăn chính là —— rõ ràng còn chưa đến thời điểm mà bọn họ gặp nhau lần đầu như trong kịch bản, vậy tại sao giờ này từng người một đều đã xuất hiện ở đây cả rồi? Công lược giả biết trước cốt truyện xuất hiện đầu tiên thì cũng thôi đi, thế quái nào lại còn có một đội ngũ xa lạ xuất hiện ở chỗ này nữa vậy? Và người đàn ông trông giống Tô Kình Vũ kia, rốt cuộc là ai?

“Chúng tôi tấn công bên này, các cậu tấn công bên kia.” Một người đàn ông mặc đồ thể thao bảo người mặc áo choàng trắng đang đứng ở giữa lùi ra phía sau, sau đó dẫn đồng đội xông lên, Mạc Diệc Nhiên thì tấn công ở phía đối diện, việc chia hai hướng tấn công tạm thời khiến con nhện tinh thể bị áp chế, nhưng trận chiến vẫn rơi vào trạng thái giằng co.

“Con sư tử nhỏ bên kia, các cậu không định tham gia vào à?” Mạc Diệc Nhiên vừa tấn công vừa lên tiếng gọi mèo. Nhưng trong lòng cậu ta lại có chút chột dạ, dù sao thì cũng là cậu ta đã cướp mất bàn tay vàng quan trọng của con mèo vai chính —— Ngũ Thải Thạch, nhờ có nó mà cậu ta mới có thể thức tỉnh được không gian, nhưng cảm giác tội lỗi đó chỉ kéo dài trong chốc lát rồi nhanh chóng tan biến. Thứ mà cậu ta có thể cướp được, chứng tỏ nó vốn dĩ là của cậu ta mà không phải của người khác. Điều bất ngờ là, không có viên Ngũ Thải Thạch đó mà con mèo vẫn có thể đi theo một con sư tử để rời khỏi khu rừng kia. Nghĩ đến đây, cậu ta tăng tốc độ tấn công, nhưng với lớp phòng ngự cao cấp của con nhện, những đòn này chẳng khác nào gãi ngứa cho nó. Cho nên mới nói, ở trong cái cốt truyện kia thì Lê Hân rốt cuộc là làm cách nào để tiêu diệt con nhện biến dị này vậy chứ?

Nhìn vẻ mặt của Mạc Diệc Nhiên cứ thay đổi như lật bánh, lúc thì lơ đãng, lúc thì dữ tợn, Lê Hân cũng gần như đã đoán được cậu ta đang nghĩ gì, y vội vàng bảo sư tử nhỏ xông lên giúp sức. Nhưng không phả bởi vì lời kêu gọi của tên công lược giả kia, mà là vì y lo nếu để con nhện bị Mạc Diệc Nhiên gϊếŧ chết, y sẽ khó mà giành lại được viên tinh hạch.

Trong lúc y đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm thấy thân thể bị nhấc bổng lên không trung.

“Meo?” Y theo phản xạ định vung móng vuốt về phía người kia, nhưng móng vuốt lại bị đối phương giữ chặt.

Bị nhấc lên trước mặt người kia, Lê Hân đối diện với khuôn mặt kề sát lại gần của hắn, hơi thở của hắn phả lên râu mèo của y. nhìn thẳng vào đôi mắt vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy, tim y bất giác như đập nhanh hơn, nếu không phải đang ở trong lốt mèo thì có lẽ khuôn mặt y đã đỏ bừng lên từ lâu rồi.

Nhìn dáng vẻ của Lê Hân, ánh mắt sau cặp kính của người đàn ông mặc áo choàng trắng thoáng qua một tia dịu dàng, hắn đặt Lê Hân vào lòng mình, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve bộ lông mềm mại, giọng nói của hắn lạnh lùng nhưng lại mang sức hút đầy từ tính: “Mèo con, nhớ kỹ tên của ta —— Tô Kình Vũ.”