Thời gian trôi qua khoảng chừng nửa tiếng, Lê Hân đột nhiên đổ “rầm” xuống đất, hệ thống sợ tới mức vội vàng rà quét cơ thể y, phát hiện y chỉ là hấp thụ quá nhiều năng lượng nên mới ngất xỉu, phương pháp kia cũng tự động chữa trị nội thương bên trong cơ thể, thấy không có vấn đề gì lớn, hệ thống mới thở phào nhẹ nhõm, rồi nằm bệt xuống bên cạnh Lê Hân.
Cho nên khi Lê Hân tỉnh dậy, lại cảm thấy có chút khó thở, y theo bản năng mà quơ quào móng vuốt một hồi lâu mới có thể đẩy được thứ đang trùm lên đầu mình ra.
“Meo~” Hệ thống bị hất văng ra, kêu lên một tiếng đầy tủi thân, Lê Hân cũng không mềm lòng. Y đứng dậy, vươn vai, rũ lớp lông trên người, lại phát hiện lông mình dính máu, cảm giác khó chịu lập tức dâng lên, y quen thuộc mà đi về phía WC, nhảy một cái liền đáp lên bồn rửa tay được thiết kế đặc biệt, mở vòi nước để dòng nước xối lên người.
Nguyên thân là một con mèo có cá tính rất độc đáo, không chỉ thích sạch sẽ mà còn rất thông minh, có một số chuyện nó đều có thể tự mình làm. Mà cái bồn rửa tay này cũng là chủ nhân của nguyên thân cố ý làm cho nó, để nó có thể tự mình vệ sinh.
Sau khi rửa sạch sẽ, Lê Hân bước đến máy sấy, bộ lông ướt sũng lập tức trở nên khô ráo, sau đó lại đến mở một ngăn tủ nhỏ bên cạnh, muốn lấy ra vài bộ quần áo để mặc vào. Chuyện này cũng không phải là sở thích đặc biệt gì của y, mà y chỉ nghĩ là, nếu như khi rời khỏi nơi này, có thêm một lớp quần áo để che chắn làn da thì ít nhiều gì cũng có thể bảo vệ được bản thân, mặc dù cũng không cần thiết lắm. Nhưng khi nhìn vào đống quần áo hồng phấn đáng yêu bên trong, y liền vứt bỏ cái ý nghĩ võ trang đầy người kia ra sọt rác, khụ, dù sao thì mặc quần áo cũng không tiện chiến đấu. Dù vậy, sau một hồi do dự suy nghĩ, vì muốn bảo vệ bốn trái măng cụt mềm mại của nguyên thân, y vẫn nên mang giày vào thôi.
Đến khi Lê Hân chuẩn bị bước ra ngoài, hệ thống mới không nhịn được lên tiếng: 【 Ký chủ, cậu đang làm gì vậy? 】
Lê Hân dẫm nhẹ lên đôi giày chắc chắn dưới chân, hài lòng giải thích: 【 Đệm thịt của nguyên thân quá non mềm, đến lúc ra ngoài đi đường rừng chắc là không chịu được lâu đâu. 】
Hệ thống cũng nhớ tới mấy trái măng cụt hồng hồng mềm mại của ký chủ, bật cười khúc khích rồi lại sợ Lê Hân phát hiện, liền vội đổi chủ đề: 【 Ký chủ, chúng ta đi ngay bây giờ sao? 】
【 Chờ tao chuẩn bị chút đồ cái đã. 】 Nói xong, Lê Hân bước tới, vung vuốt qua một vài món đồ của nguyên thân, mấy thứ đó lập tức biến mất ngay trước mắt.
【 Dị năng không gian? 】 Hệ thống kinh ngạc kêu lên, nhớ lại tình trạng của ký chủ trước đó, bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Lê Hân vừa thu dọn những món đồ hữu ích vào không gian, vừa lên tiếng giải thích: 【 Do năng lượng tích tụ quá nhiều, nên khi tỉnh lại, tao phát hiện mình đã mở ra một không gian, sau này nếu tinh thần lực tăng lên cấp cao hơn, không gian cũng sẽ to ra. 】Quan trọng nhất là phương pháp của y đã trực tiếp đột phá cấp hai. Cấp một là giai đoạn nhập môn, học cách hấp thụ năng lượng và chuyển hóa thành tinh thần lực, tới cấp hai, y đã có thể sử dụng một số chiêu thức công kích và phòng ngự cơ bản bằng tinh thần lực. Nghĩ đến đây, móng vuốt của Lê Hân khẽ vung lên, lóe lên những gợn sóng trong suốt.
Bởi vì không gian có hạn, Lê Hân chỉ thu những thứ mà y cho là cần thiết, chẳng hạn như thức ăn và vật dụng. Nhưng dù đã tính như vậy, không gian mười mấy mét vuông của y vẫn bị nhét cho chật cứng. Nhìn chiếc ghế sofa trong phòng khách, lòng có chút tiếc nuối, y không quay đầu lại mà dứt khoát gọi hệ thống rời đi.
“Bịch ——” Ngay lúc hệ thống đang bước đi, Lê Hân bất ngờ nhảy phóc lên lưng nó. Thân hình của hệ thống to hơn y, vừa đủ để y thoải mái nằm thẳng cẳng.
【 Ký chủ, cậu làm gì vậy? 】 Hệ thống sức lực rất lớn, đối với nó thì cái trọng lượng này chỉ như một đám lông nằm trên người mình.
【 Tao cần tích lũy năng lượng, cho nên mày cứ cõng tao đi. 】 Lê Hân như ông lớn vẫy nhẹ đuôi, lười biếng ngáp một cái, rồi nhắm mắt lại, tinh thần lực của y tràn vào trong không gian để sắp xếp lại vật tư.
Hệ thống bị xem như xe ngựa: “……” Nhận thấy ký chủ đang bận rộn trong không gian, nó cũng đành bất lực cõng Lê Hân rời khỏi biệt thự.
Căn biệt thự nằm trong một khu rừng hẻo lánh ở ngoại ô, cho nên ngay khi bước ra khỏi cửa, trước mắt hai chú mèo là một khu rừng xanh um cực kỳ tươi tốt, đặc biệt ngay đối diện cổng lớn là một cây đại thụ cao lớn gần như chạm đến bầu trời, mà bụi cỏ trên mặt đất cũng cao gần bằng một người bình thường. Với hai con mèo mà nói, khu rừng này như một thế giới khổng lồ, to lớn đến đáng sợ, tiến gần hơn một chút thì dù có ngẩng đầu cũng không thể nhìn được hết cây cối trước mặt.
Nhưng nếu muốn rời khỏi chỗ này, chỉ còn cách băng qua khu rừng, bởi các mặt khác của biệt thự đều là vách tường dựng đứng, căn bản không có đường đi. Hai con mèo bàn bạc một lúc, hệ thống mới nhấc chân đi vào khu rừng, tốc độ rõ ràng đã chậm lại rất nhiều, đồng thời còn mở hệ thống rà quét năng lượng, sợ sẽ đột nhiên xuất hiện thứ gì ngoài ý muốn.
Thân thể hiện tại của hệ thống chỉ là mô phỏng một con mèo, tuy chạm vào cũng có cảm giác rất chân thật, nhưng bản chất vẫn là vật liệu máy móc được đặc chế, là đồ vật không có sự sống, cho nên những tang thi bên ngoài không hề có hứng thú với nó, nhưng với ký chủ thì khác, dù sao trên đầu y vẫn còn cái thứ hào quang “vạn thi mê” chết tiệt kia.
Trong lúc hệ thống còn đang cảnh giác, tinh thần lực của Lê Hân cũng đã mở ra, y phát tán tinh thần lực ra xung quanh để thăm dò nguy hiểm. Khi hệ thống vừa đi được một đoạn, y chợt nhận ra trong phạm vi dò xét xuất hiện một thứ gì đó, nhưng thứ đó có tốc độ quá nhanh, không chờ y kịp mở ra màn chắn phòng ngự đã hất bay y.
“Bịch —— rầm ——”
“Phịch ——” Khoảnh khắc bị hất văng, Lê Hân đã kịp tạo ra màn chắn bằng tinh thần lực. Mặc dù màn chắn bảo vệ đã vỡ tan sau khi va đập vào mấy thân cây, nhưng vì vậy cũng cho Lê Hân thời gian thở dốc, y điều chỉnh tư thế một chút rồi an toàn đáp lên một nhánh cây.
Không chờ y làm ra hành động tiếp theo, một cái bóng đã xuất hiện ngay bên cạnh. Nhưng vì lần này đã nâng cao cảnh giác nên Lê Hân đã dễ dàng tránh được, lúc này y mới nhìn thấy cái bóng tấn công mình chính là một dây mây, chỉ là so với dây mây bình thường thì cái này to hơn gấp mấy lần, thậm chí còn có thể chuyển động!
Sau khi né tránh một lần tấn công nguy hiểm nữa, Lê Hân tập trung tinh thần lực phản công dây mây kia, nhưng đòn tấn công cũng không gây ra sát thương gì cho nó mà chỉ để lại một vài dấu vết nhỏ trên dây mây.
Lê Hân nhớ lại lúc bắt đầu cốt truyện, y nhận ra trong đó hoàn toàn không có miêu tả nguyên thân đã làm cách nào để tiêu diệt cái cây biến dị này, đành phải hỏi hệ thống xem có cách gì để giải quyết rắc rối này không.
【 Tôi đã quét qua toàn bộ khu rừng, cái cây biến dị này gần như đã nuốt chửng các loại thực vật biến dị xung quanh, nên những cây còn thừa này đều là nhánh cây dưới sự kiểm soát của nó. Mà ở giữa cây biến dị có một viên tinh hạch màu vàng, chỉ cần lấy viên tinh hạch này ra là sẽ giải quyết được nó. 】 Hệ thống nhanh chóng truyền bản đồ toàn bộ khu rừng cho Lê Hân, khi y nhìn xuống lại thấy một điểm màu vàng cách đó không xa, chính là chỗ của viên tinh hạch.
Nghe lời đề nghị của hệ thống, Lê Hân vừa né tránh đòn tấn công, vừa chậm rãi di chuyển đến gần vị trí tinh hạch, khi y cách đó chỉ còn hai ba mét, cây biến dị dường như cũng nhận ra ý đồ của y, lập tức số lượng dây mây tấn công tăng lên đáng kể, lực công kích cũng mãnh liệt hơn rất nhiều.
【 Ký chủ, còn có một con sư tử cũng đang tấn công cây biến dị. 】 Trong lúc Lê Hân đang tránh né thì giọng của hệ thống chợt vang lên, khiến y phản ứng chậm nửa nhịp, lập tức bị một dây mây quật bay, nhưng hướng bay lại là vị trí của viên tinh hạch, Lê Hân điều chỉnh tốt cơ thể rồi an toàn tiếp đất trên một khoảng trống. Ngay chỗ này, y cũng phát hiện ra con sư tử đang tấn công cây biến dị, nhưng so với y chỉ biết chật vật né tránh thì nó tấn công mạnh mẽ hơn rất nhiều, gần như chỉ cần cào một cái đã dễ dàng cắt đứt được những dây mây quấn quanh, sau đó nó đi về phía Lê Hân, không biết có phải là vì nó cũng biết chỗ của viên tinh hạch hay không.
Có lẽ vì mối đe dọa của con sư tử kia lớn hơn nên những dây mây tấn công Lê Hân nhanh chóng chuyển hướng về phía nó, chỉ còn lại vài ba dây mây tấn công y nhưng lực công kích cũng không có bao nhiêu. Điều này cũng giúp Lê Hân có thêm thời gian vừa tránh né vừa suy nghĩ cách để có thể phá vỡ lớp vỏ của cây biến dị, đồng thời quan sát tình hình chiến đấu bên phía con sư tử kia. Không biết mấy dây mây này đã dùng thủ đoạn gì, con sư tử nhanh chóng đuối sức, tần suất tấn công, tốc độ hay sức lực đều giảm xuống rõ rệt.
【 Không được rồi, dây mây này có độc, chỉ cần rách da một tí thôi, độc tố sẽ xâm nhập vào máu. Ký chủ, con sư tử kia cùng lắm cũng chỉ có thể kiên trì một lúc nữa thôi. 】
Lê Hân cũng nhận thấy tình huống khẩn cấp, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, y nhảy về phía con sư tử, dùng tinh thần lực để truyền đạt ý nghĩ qua cho nó. “Trung tâm cái cây kia có một thứ, phá vỡ nó, cái cây biến dị này sẽ không còn nguy hiểm.”
Con sư tử thoáng do dự, rồi ngẩng đầu kêu to vài tiếng, âm thanh vang vọng vừa thê lương vừa quyết liệt, chợt ánh mắt nó trở nên kiên định phóng về phía kia không chút chần chừ.
Lúc đầu Lê Hân còn cảm thấy khó hiểu, nhưng khi quay đầu lại đã nhìn thấy hai cái xác sư tử gần đó, y lập tức hiểu ra. Lê Hân nén lại cảm xúc, y tiến lại gần con sư tử, tạo ta một l*иg bảo hộ bằng tinh thần lực. Mặc dù có chút khó khăn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản đòn tấn công, chỉ là sau khi duy trì một hồi lâu, bộ lông của y cũng ảm đạm vài phần.
Mà con sư tử ý thức đã có chút mơ hồ, lúc này hoàn toàn dựa vào ý chí mà kiên trì, nó múa may một lúc lâu mới có thể phá vỡ lớp vỏ của cây biến dị, nhưng điều đó cũng đủ khiến cho cái cây nổi điên, cho nên tinh thần lực của y vốn dĩ còn có thể kiên trì được một chút đã lập tức vỡ nát, khoé môi Lê Hân chảy ra một vệt máu.
Tránh né đòn tấn công của mấy dây mây, Lê Hân nhanh chóng chui vào một hốc cây của cây biến dị, đến khi chui vào trong rồi mới phát hiện, toàn bộ thân cây đã rỗng tuếch, chỉ dựa vào tinh hạch để duy trì sự sống mà thôi. Viên tinh hạch màu vàng lơ lửng giữa không trung, phát ra ánh sáng vàng nhạt, chuyển năng lượng đến khắp các nhánh cây.
Ngay khi tinh hạch di chuyển lên trên, Lê Hân nhanh chóng vồ lấy nó, sau đó thu viên tinh hạch vào không gian.
“Ầm ——” Mất đi năng lượng của viên tinh hạch duy trì, toàn bộ khu rừng lập tức mất đi sức sống, các loại thực vật biến dị đều hóa thành tro tàn, cây biến dị vốn đang vung vẩy dây mây cũng ngừng lại, tê liệt rơi xuống.
【 Hệ thống, con sư tử này tính sao đây? 】 Sau khi ra ngoài, Lê Hân lắc mạnh cơ thể, rũ sạch tro bụi bám trên lông. Y nhìn hai cái xác sư tử đã mất đi sự sống, rồi lại nhìn con sư tử nhỏ đã rơi vào hôn mê nhưng vẫn đau đớn rêи ɾỉ, Lê Hân im lặng không nói.
【 Nếu ký chủ muốn cứu nó thì có thể dùng tinh thần lực ép độc tố trong người nó ra, còn nếu không muốn cứu thì cứ gϊếŧ nó đi, bằng không dưới tác dụng của độc tố nó sẽ biến thành tang thi. Nhưng tinh thần lực hiện tại của ký chủ không đủ, muốn cứu nó thì chỉ có thể hấp thu tinh hạch màu vàng kia, sau khi tiến vào tầng ba của phương pháp thì lại cứu con sư tử đó. Độc tố này ba tiếng sau mới bùng nổ, ký chủ có thể suy nghĩ một chút. 】
Sau khi nghe hệ thống nói xong, Lê Hân chẳng cần tự hỏi đã trực tiếp móc viên tinh hạch trong không gian ra, giao cho hệ thống quan sát xung quanh, rồi mới dựa theo phương pháp mà vận chuyển tinh thần lực, chậm rãi hấp thu năng lượng của viên tinh hạch vào cơ thể.
Tinh hạch có bảy loại khác nhau, dựa theo màu đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím mà phân chia cấp độ, tinh hạch màu đỏ có năng lượng thấp nhất, tinh hạch màu tím là cao nhất. Những tang thi hoặc động thực vật biến dị lần đầu tiên đều sinh ra tinh hạch màu đỏ, qua thăng cấp lần hai sẽ biến thành màu cam, nhưng cũng có một số trường hợp đặc biệt, ví dụ như cây biến dị này, nó tình cờ hấp thụ năng lượng của toàn bộ khu rừng, nên trong lần thăng cấp thứ hai lại ngoài mong đợi sinh ra tinh hạch màu vàng cấp 3, hơn nữa với mức độ năng lượng nồng đậm như vậy, xem ra không lâu nữa sẽ thăng lên tinh hạch màu xanh lục.
Mà phương pháp của Lê Hân chỉ mới luyện đến tầng hai, tinh thần lực cũng chỉ có cấp hai, cho nên việc hấp thu tinh hạch vàng đối với y cũng có nguy hiểm nhất định, chỉ sơ ý một chút thôi, năng lượng bên trong có thể sẽ phát nổ.
Không hề hay biết đến những lo lắng của hệ thống, Lê Hân thật cẩn thận hấp thu năng lượng, nhưng y chợt nhận ra chỉ một tia năng lượng mà tốc độ hấp thu lại quá chậm, trong vòng ba tiếng y không có khả năng tiến vào tầng ba của phương pháp mà học được cách phóng tinh thần lực ra ngoài. Y cắn chặt răng, liếc nhìn viên tinh hạch sạch sẽ trước mặt, sau đó trực tiếp ném nó vào miệng mình.
“Đùng ——” Ngay khi viên tinh hạch vừa vào miệng, năng lượng lập tức nổ tung, năng lượng trắng bạc nhanh chóng vọt vào trong mạch máu Lê Hân, y miễn cưỡng giữ vững cơ thể, dựa vào ý chí vận hành phương pháp, chữa trị những mạch máu đã bị tàn phá. Quá trình đứt kinh mạch, hấp thụ, vỡ mạch máu rồi lại chữa trị lập lại không biết bao nhiêu lần, cho đến khi gần đến giờ, y cũng đã hấp thụ được tia năng lượng cuối cùng, sau đó đột phá lên tầng thứ ba.
“Phụt ——” Sau khi tỉnh táo lại, Lê Hân phun ra một ngụm máu bầm, cảm nhận được trong cơ thể tràn đầy năng lượng. Nhưng thời gian cũng không cho phép y nghiên cứu thêm, cần phải nhanh chóng dựa theo biện pháp của hệ thống, loại bỏ độc tố cho sư tử nhỏ, y cởi một chiếc giày đã rách nát trên chân mình ra rồi đặt cái móng vuốt nhỏ đó lên miệng vết thương của sư tử.
Nếu có người đến đây sẽ có thể nhìn thấy một màn quỷ dị này. Trên một khoảng đất trống phủ đầy tàn tro, một con mèo đen đang cảnh giác nhìn xung quanh, bên cạnh nó là hai cái xác sư tử khổng lồ, mà bên cạnh đó nữa là một con mèo Ragdoll đang dùng móng vuốt ấn lên miệng vết thương của một con sư tử nhỏ máu me bê bết, xung quanh móng vuốt nhỏ đó lại tản ra đủ loại hơi thở huyền diệu.
Nửa tiếng sau, ngay khi độc tố bị ép ra hết, Lê Hân tổn hao quá nhiều tinh thần lực liền đổ gục xuống, ý thức mơ hồ, nằm xuống bên cạnh sư tử nhỏ đang ngủ, bất tỉnh nhân sự.
Chờ đến khi y tỉnh lại lần nữa, thấy bọn họ đã đổi sang một chỗ khác, có lẽ là một phòng trọ nhỏ nào đó.
Bởi vì trong lúc ngủ, phương pháp đã tự động hấp thu năng lượng để bổ sung cho y, cho nên khi tỉnh lại, Lê Hân cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy tinh thần thoải mái mà đứng dậy, đi vào không gian tắm rửa sạch sẽ rồi mới ra ngoài.
“Rầm ——” Y vừa ra khỏi không gian, cửa phòng cũng vừa lúc bị đẩy ra, hệ thống cưỡi trên lưng sư tử đi vào. Lê Hân vừa định nói chuyện đã thấy sư tử nhỏ đi đến trước mặt y, uốn gối nửa quỳ xuống đất, trong đầu cũng truyền đến một giọng nói xa lạ.
“Chủ nhân.”