Xuyên Nhanh: Luôn Có Người Muốn Tiêu Diệt Ta

Thế giới 1 - Chương 15: Vả mặt (2)

Khuất Nam đứng một bên cảm thấy đau lòng, sau khi trấn an người trong lòng liền ngẩng đầu nhìn về phía thầy hiệu trưởng: “Rõ ràng trước đó bên phía nhà trường đã có video chứng minh Lê Hân chính là thủ phạm đã đẩy Thần Nhi xuống cầu thang, vậy thì, lời này của thầy hiệu trưởng là định bao che cho Lê Hân sao? Nếu nhà trường muốn bao che cho cậu ta, tôi sẽ suy xét khởi tố, đến lúc đó, bên phía nhà trường…… Tôi không dám chắc đến lúc đó sẽ như thế nào đâu.”

Cha mẹ của Khuất Nam cũng là một trong những giám đốc của nhà trường, lời này của Khuất Nam cũng không khác gì muốn nói “Cho dù có phải là Lê Hân làm hay không, ông cũng phải xử phạt cậu ta, nếu không đến lúc đó tôi sẽ tạo áp lực với phía nhà trường”. Thầy hiệu trưởng lập tức hiểu được ý hắn ta, nhưng ông cũng không phản bác, mà chỉ cười lạnh mở máy chiếu bên cạnh lên, rồi ấn xuống nút phát video.

Tầm mắt của tất cả mọi người liền chuyển đến màn hình đã sáng lên, nhân vật chính trên video chính là An Thần, vừa nhận ra điểm này mọi người lại nhanh chóng liếc mắt một cái nhìn cậu ta.

Trong lòng An Thần căng thẳng, một loại dự cảm không tốt đột nhiên dâng lên, cậu ta vội vàng thử đứng lên muốn đi đến ấn nút tắt.

“Thần Nhi, cẩn thận một chút.” Khuất Nam bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy kéo An Thần về chỗ ngồi, lo lắng mà dặn dò: “Chấn thương trên chân em còn chưa tốt lên, em muốn làm gì cứ nói với anh là được.”

“Không phải, em, em……” Trong lòng An Thần vô cùng sốt ruột, muốn đẩy xe lăn đi qua đó, nhưng đã trễ rồi. Nhìn trên màn hình đang chiếu cảnh bản thân cậu ta ở trên cầu thang hết lần này tới lần khác thử các loại tư thế “té ngã” xong rồi lại ổn định cơ thể, sắc mặt cậu ta trong nháy mắt trở nên trắng bệch, gấp gáp kéo lấy ống tay áo của Khuất Nam, lên tiếng giải thích: “Người trên đó không phải em, nói không chừng đây chính là video ghép! Đúng, đúng, đúng, chắc chắn là Lê Hân và Tô Kình Vũ vì muốn xóa bỏ hiềm nghi nên mới tìm người ghép video! A Nam, anh phải tin tưởng em!” Càng nói, vẻ mặt cậu ta càng thêm câu nệ nhìn Khuất Nam, đôi mắt tràn đầy vẻ sợ hãi và tủi thân.

“Thần Nhi, đừng sợ, anh tin em mà.” Vốn dĩ trong lòng Khuất Nam cũng có hơi chần chờ liền thầm mắng bản thân một tiếng, sao tên khốn mày lại có thể nghi ngờ tâm tư đơn thuần của Thần Nhi chứ? Hắn ta thu hồi suy nghĩ, khom lưng ôm lấy người trong lòng, rồi nhìn thầy hiệu trưởng chất vấn: “Hiệu trưởng cho chúng tôi xem cái video ghép này làm gì chứ?”

Nhìn vẻ mặt quỷ dị của An Thần và Khuất Nam gặp ai cũng cắn, thầy hiệu trưởng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ông ta lại lần nữa click mở một video khác, đoạn phim trên đó chính là một màn An Thần giả vờ tự mình ngã xuống rồi lại vu khống cho Lê Hân. Trong video, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng là hai người trên cơ bản không có bất kỳ tiếp xúc nào, nhưng An thần lại bất ngờ té xuống, hơn nữa tư thế còn rất giống với cái tư thế xuất hiện nhiều nhất trong video trước đó, ở đây còn có ai không hiểu chuyện An Thần tập luyện để sau đó vu khống Lê Hân nữa chứ? Nhưng kết quả lại xảy ra khác với cậu ta nghĩ, lần té này chính là bị thương thật.

Chờ video chiếu xong, thầy hiệu trưởng lại ném ra hai túi hồ sơ: “Đây là giấy giám định video chuyên nghiệp, có thể chứng minh hai video này là thật hay giả, học sinh Khuất Nam, em có muốn xem qua một chút không? Đỡ để em lại phải nói đến lúc đó khiến cho nhà trường không biết thế nào, phải biết rằng trường học chúng tôi không gánh vác nổi đâu.” Lời nói sau đó là trào phúng những lời uy hϊếp vừa rồi của Khuất Nam.

Chú ý tới ánh mắt đánh giá của mọi người, Khuất Nam lần đầu tiên cảm thấy khó khăn như vậy, đặc biệt trào phúng chính là Tô Kình Vũ, đối thủ một mất một còn của hắn ta.

Nhưng cũng không được bao lâu, hắn ta chợt cảm thấy người trong lòng mình đột nhiên xụi lơ, liền lo lắng vội vàng lắc lắc cơ thể cậu ta, giọng nói đau đớn: “Thần Nhi, em sao vậy?” Không nhận được phản hồi, hắn ta như mất hết lý trí, nhanh chóng ôm lấy An Thần lao ra ngoài.

“Rầm —— Rầm ——” Bởi vì chạy quá nhanh, Khuất Nam đang ôm An Thần lại không cẩn thận vấp ngã trên mặt đất, người trong tay theo đó cũng bay ra ngoài, nhìn thấy cái chân trước mặt mình vừa rút lại, Khuất Nam căm tức nhìn đối phương: “Tô lão gia tử, ông……”

“Ngại quá, ông già này bị mỏi chân, muốn động đậy một chút, không nghĩ tới lại vướng chân cậu.” Tô lão gia ngượng ngùng sờ sờ râu, trong mắt mang theo ý cười, giọng nói hòa ái vô cùng: “Bạn học này không phải còn đang hôn mê sao? Cậu còn không nhanh mang cậu ta đi khám bác sĩ đi?”

“Thần Nhi ——” Khuất Nam được nhắc nhở, lúc này mới nhớ tới người trong lòng đã bị hắn ta ném bay đi liền vội vàng chạy qua, bế cậu ta lên lao về hướng bệnh viện.

Trong văn phòng, mấy giáo viên liếc nhìn nhau, đặc biệt là thầy Hồ trước đó đã chỉ trích Lê Hân nặng nề, lúc này vẻ mặt hết trắng lại đỏ, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu rời đi. Thấy ở đây cũng không còn chuyện gì nữa, mấy giáo viên còn lại cũng sôi nổi chào tạm biệt.

“Làm không tệ.” Lê Hân ở bên cạnh xem toàn bộ trò hề này liền tặng một like cho ông nội Tô, lúc nãy An Thần thật sự đã ngất xỉu, lại còn thuận lợi mà tiếp đất bằng mặt nữa, không biết có bị sụp mũi hay không nha? Lê Hân có chút vui sướиɠ khi người gặp họa mà nghĩ.

“Đương nhiên rồi, gừng càng già càng cay mà nhóc.” Trong lòng ông nội Tô tràn đầy sung sướиɠ mà tiếp nhận lời khen của y.

“Khụ khụ khụ ——” Nhìn hai người bọn họ, thầy hiệu trưởng lại ho khan một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người về phía mình, “Sự việc lần này đến đây thôi, còn về việc học sinh An Thần đã vu khống em Lê Hân, ngày mai phía nhà trường sẽ công bố ra ngoài, tìm lại trong sạch cho em Lê Hân, sau đó cũng sẽ răn đe cảnh cáo các học sinh trong trường. Không biết như vậy có được hay không?” Câu nói cuối cùng là ông nói với cha Lê.

Cha Lê chuyển tầm mắt lên người Lê Hân, sau khi thấy y gật đầu, ông cũng gật đầu theo.

Không phải không thể tiếp tục truy cứu sâu hơn, mà là dù có cố gắng thế nào thì cũng chỉ là một hình phạt không đáng kể, có nói nữa cũng vô ích. Ngược lại, sau khi chuyện này được công khai, có lẽ sẽ là một đả kích trầm trọng đối với mặt mũi của hai người An Thần.

“Một khi đã như vậy, thì cứ quyết định vậy đi, làm phiền các vị đã đến đây……”

Nhìn mấy vị phụ huynh ở bên kia khách sáo trò chuyện với nhau, Tô Kình Vũ đi đến bên cạnh Lê Hân tranh công, “Lần này tôi biểu hiện thế nào?”

“Cũng không tệ lắm.” Nhớ đến hai đoạn video vừa nãy, Lê Hân lại hỏi thêm một câu, “Từ đâu mà cậu có video đó vậy?” Rõ ràng y chưa từng lấy video ra bao giờ, sao hắn lại có một cái video không khác biệt gì mấy, hơn nữa lại còn không có một chút dấu vết cắt ghép nào nữa chứ?

“Tình cờ có được mà thôi.” Tô Kình Vũ không dấu vết thay đổi đề tài: “Tôi có để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ, à, không phải, là ba mẹ của cậu không?”

Thấy cha y đang, ông nội Tô và thầy hiệu trưởng đã bắt đầu nói đến chuyện làm ăn, còn mẹ y thì cùng bà nội Tô nói đến chuyện nuôi con dưỡng cháu, Lê Hân có hơi không chắc chắn mà mở miệng: “Chắc là rất vừa lòng đi.”

“Vậy được rồi.” Tô Kình Vũ mím môi, không nhịn được khẽ nhếch môi lên, trong mắt hắn lại loé lên tia sáng mà Lê Hân không hiểu nổi.

Sau cuộc họp lần này, cha Lê mẹ Lê cẩn thận dặn dò Lê Hân nên tiếp thu lời nói của Tô Kình Vũ, còn nhiệt liệt khen ngợi hắn, nói, nếu không có hắn hỗ trợ, chuyện này cũng không chắc có thể giải quyết đơn giản đến như vậy.

Lê Hân cũng không có cách nào nói với họ, thật ra y cũng có bằng chứng, nên đành phải phiền muộn nhỏ giọng gật đầu đồng ý. Sau đó cha mẹ của Lê Hân lại tiếp tục cùng ông bà nội Tô nói chuyện phiếm với nhau, rất có xu thế trở thành bạn vong niên chân chính, cuối cùng lại vì công ty nhà họ Lê đang trên đà phát triển, có rất nhiều việc không thể vắng mặt quá lâu, mới cắt đứt suy nghĩ đến Tô gia ở mấy ngày của cha mẹ cậu.

Hành động tiếp theo của nhà trường cũng rất nhanh, ngày hôm sau đã công khai tin tức ra ngoài. Có lẽ là vì lời nói trước đó của Khuất Nam đã khiến thầy hiệu trưởng bất mãn, cho nên trên bản tin thông báo lại mơ hồ ẩn chứa ý phê bình hành vi của hắn ta, dù vậy vẫn không nói thẳng tên hắn ta ra. Nhưng mà, hôm đó lại có không ít người nhìn thấy Khuất Nam ôm người chạy đi và âm thanh gào thét của hắn ta phát ra từ trong văn phòng, vì vậy mà khá nhiều người đều biết, người trong lời thầy hiệu trưởng chính là Khuất Nam.

Nói cho cùng thì ở trường học, Khuất Nam cũng luôn là người nhận được nhiều sự chú ý, bề ngoài đẹp trai, gia cảnh giàu có, không chỉ có rất nhiều nữ sinh yêu thầm hắn ta, cũng có không ít nam sinh ghét bỏ cái kiểu ra vẻ tự cao tự đại của hắn ta, chính vì vậy mà tất cả mọi người đều rất tò mò tên “lam nhan hoạ thuỷ” nào đã khiến cho Khuất Nam bị phê bình như vậy? Loại hiếu kỳ này cũng nhanh chóng dẫn tới cả đống người đổ xô tới ban 5 của bọn họ để xem và đánh giá “lam nhan” mà Khuất Nam bảo vệ kia, cho nên, dạo gần đây hành lang ban 5 rất thường xuyên rơi vào tình cảnh ‘kẹt xe’.

Tình huống này giằng co suốt một tuần cũng chưa có dấu hiệu dừng lại. Cho dù là lúc sắp vào học, cửa lớp hay cửa sổ ban 5 cũng lút nha lút nhút mấy cái đầu người nằm ngồi đủ mọi kiểu dáng, bọn họ đều vươn dài cổ ra nhìn vào trong lớp, muốn nhìn xem người được gọi là “lam nhan” kia. Nói đi cũng phải nói lại, những lời đồn đãi về An Thần mấy ngày gần đây càng lúc càng khoa trương, nào là mỹ mạo tựa Phan An, nào là đệ nhất mỹ nhân toàn trường, thật sự khiến người ta tò mò.

“Tô Kình Vũ tới.” Trong khi mọi người đang ngẩng đầu chờ đợi, phía sau lại truyền đến một vài âm thanh hỗn loạn, trong đó mang theo một chút sợ hãi. Đến khi nghe rõ tên người đang tới, trong chớp mắt mọi người đều biến mất dạng, nguyên nhân chủ yếu là do mấy ngày trước Tô Kình Vũ đã dùng “ánh mắt nhìn người chết” mà nhìn bọn họ, khiến bọn họ đều sợ chết khϊếp.

“Bây giờ cậu chính là lão hổ trong núi đó nha.” Nhìn một đám người chỉ trong thoáng chốc đã dọn ra được một con đường, Lê Hân quay đầu nhìn Tô Kình Vũ nói, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra gì đó, nhưng cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ mà từ bỏ, dù sao cái mặt liệt như hắn… Thì nhìn ra được cái quỷ gì chứ.

“Ừm.” Tô Kình Vũ khẽ phát ra một tiếng, lại thuần thục thay đổi đề tài, “Hôm đó An Thần bị quăng gãy mũi, nghe nói mấy hôm trước lại phẫu thuật.”

“Ông nội Tô làm tốt lắm,” Ánh mắt Lê Hân sáng ngời, “Để tối về tôi làm đồ ngọt cho ông nội Tô ăn.”

“Cậu tự làm?” Tô Kình Vũ cứ thế nhìn chằm chằm Lê Hân, môi mỏng gắt gao mím thành một đường thẳng tắp, “Vậy tôi cũng muốn.”

“Được thôi.” Hai người vừa nói vừa đi về phía lớp học, bỏ lại những người còn chưa từ bỏ ý định vây xem mà vẫn đứng bên ngoài, cuối cùng lại nghe được hai người bọn họ trò chuyện với nhau mà rớt hàm xuống đất. Vậy mà lại có người dám nói chuyện như thế với ngọn núi băng Tô Kình Vũ kia? Nhưng mắc gì cả người nói chuyện với hắn cũng là một người lạnh nhạt? Vậy nên, cái này được gọi là “vật họp theo loài, người chia theo nhóm” đó hả?

Khi giáo viên bước vào lớp, Lê Hân ngay lập tức nhìn thấy cô gái đi sau lưng thầy, vẻ mặt y liền nghiêm túc lại, sao cô ta lại xuất hiện ở đây? Không đúng, phải nói là… Sao tới bây giờ cô ta mới xuất hiện?

“Chào mọi người, mình là học sinh chuyển trường từ thành phố A đến, tên mình là Lục Hiểu San, thân phận là —— hôn thê của Khuất Nam, hy vọng mọi người chỉ giáo nhiều hơn.”

Toàn bộ lớp học lập tức trở nên an tĩnh, các bạn học đồng loạt nhìn về phía chỗ ngồi bên cạnh Diệp Hành, loại ánh mắt quỷ dị này dọa cho Diệp Hành sợ đến mức muốn nhảy dựng lên, cậu bất mãn nói: “An Thần cũng không có ở đây, mấy cậu nhìn cái gì mà nhìn?”

Mọi người đồng thời thu hồi tầm mắt, lại nhìn qua Lục Hiểu San.

“Báo cáo, thưa thầy, chúng em đến muộn.” Trong lúc cả lớp yên lặng, đột nhiên truyền đến tiếng bánh xe lăn trên nền đất.

“Chào bạn học An Thần, mình là học sinh mới chuyển trường đến —— Lục Hiểu San, đúng rồi, mình còn là vị hôn thê của Khuất Nam nữa đó.”

Nhìn Lục Hiểu San không hiểu vì sao lại cười lạnh một cái, An Thần ngồi trên xe lăn chẳng hiểu chuyện gì, cùng với Khuất Nam đang cau chặt chân mày lộ ra vẻ mặt bất mãn, khoé miệng Lê Hân liền hơi cong lên.

Quả thật là một vở kịch ba người.

“Là cậu thông báo cho Lục Hiểu San chuyển đến đây à?” Trong khi y đang trầm tư suy nghĩ, bên tai truyền đến một giọng nói mang theo vài phần kiên định.

Lê Hân nghe vậy hỏi ngược trở lại: “Không phải cậu khiến hai người kia xuất viện trước à?” Giọng y cũng kiên định như hắn.

Nếu không phải do Tô Kình Vũ động tay động chân, An Thần tuyệt đối sẽ không đến đây với bộ dạng chưa được điều trị tốt như vậy đâu, bởi vì hình tượng này… Thật sự quá là tổn hại đến dáng vẻ lúc nào cũng đơn thuần mà xinh đẹp của cậu ta. Dù sao thì đây cũng là —— một thế giới nhìn mặt nha.

Khóe miệng cả hai đều cong lên ý cười như nhau, đồng thời chuyển ánh mắt lên chiến trường của ba người kia, đồng thanh nói: “Xem kịch đi.” Vừa dứt lời, cả hai lại ăn ý mỉm cười một cái.