Xuyên Nhanh: Luôn Có Người Muốn Tiêu Diệt Ta

Thế giới 1 - Chương 16: Một vở kịch ba người

Giáo viên đứng trên bục nhìn cảnh tượng kỳ lạ này, hơi nhíu mày lại, nhưng ngại bối cảnh phía sau bọn họ nên đành phải mở miệng: “Học sinh Khuất Nam, bây giờ đã vào học rồi, em vẫn nên đi về lớp trước đi. Còn học sinh Lục Hiểu San, em tìm vị trí ngồi xuống đi.” Thầy thìn sang An Thần trên đầu còn quấn băng vải, lại cảm thấy có chút đau đầu, thầy cũng đã nghe qua chuyện cậu ta vu khống Lê Hân lúc trước, cho nên cũng không có cái nhìn tốt về An Thần lắm, giọng điệu cũng có vài phần lãnh đạm nói: “Học sinh An Thần vẫn còn bị thương chưa hồi phục, không bằng em về nhà nghỉ ngơi trước đi?”

“Không cần đâu, thưa thầy.” Một tay An Thần đưa lên che miệng, nói chuyện chậm rãi, có hơi mơ hồ không rõ, sợ tình hình của bản thân bị lộ ra. Nhưng một tay khác của cậu ta giấu bên trong tay áo lại đang gắt gao nắm chặt, vị hôn thê của Khuất Nam sao?

“Thưa thầy, em muốn chuyển lớp, em sẽ ngồi cùng bàn với Thần Nhi.” Không chờ giáo viên trả lời, Khuất Nam đã trực tiếp đẩy An Thần đến một chỗ trống không ai ngồi, sau đó lại dời cái bàn đến đó.

Lục Hiểu San vẫn đứng trên bục giảng, bị Khuất Nam phớt lờ khiến sắc mặt cô ta đỏ bừng lên, nhưng ánh mắt cô ta nhìn về phía hai người An Thần lại không có ghen tị và ác ý như trong tưởng tượng của Lê Hân, ngược lại, lại có nhiều hơn vài phần chán ghét và —— căm hận?

Y có nhìn lầm không vậy? Sao Lục Hiểu San lại căm hận chứ? Không phải trong kịch bản đã nói, cô ta cả đời thâm tình với Khuất Nam, cho nên mới ghen tị đến mức nổi điên với An Thần sao? Chẳng lẽ là do y và Tô Kình Vũ động tay động chân, dẫn đến hiệu ứng cánh bướm?

Tuy nhiên, một tên giáo thảo bá đạo không yêu vị hôn thê của mình lại đi yêu ‘lam nhan’, một ‘lam nhan’ bạch liên hoa đơn thuần nhưng thật ra lại là hắc liên hoa nội tâm đen thui, trong kịch bản hiếm khi có một vị hôn thê có chỉ số IQ cao lại còn có nội tâm sâu sắc như vậy, quả thật là một vở kịch luân lý hoành tráng nha, không biết là vị hôn thê này sẽ còn kéo cái kịch bản này chạy theo hướng nào nữa đây.

Đến giờ ra chơi.

“A Nam, em muốn uống nước.” An Thần nhìn Lục Hiểu San vẫn luôn dính chặt bên người Khuất Nam, nội tâm ghen ghét của cậu ta suýt chút nữa đã nuốt luôn lý trí, rõ ràng người Khuất Nam thích chính là cậu ta, vậy mà Lục Hiểu San lại cứ mặt dày bám dính A Nam. Tuy cậu ta biết Khuất Nam sẽ không động lòng với người khác, nhưng cậu ta vẫn thấy khó chịu khi người của mình bị người khác mơ ước, cho nên, lâu lâu cậu ta lại đưa ra một số yêu cầu khiến cho Khuất Nam phải thể hiện sự quan tâm chăm sóc với cậu ta. Mỗi khi cảm nhận được nội tâm ghen ghét của Lục Hiểu San, trong lòng cậu ta liền thấy vui sướиɠ bội phần. Khuất Nam có lẽ cũng đã nhận ra những hành động nhỏ nhặt của An Thần, nên hắn ta cũng nguyện ý phối hợp.

Trong lúc Lê Hân mải mê quan sát hai người kia tú ân ái, đột nhiên một giọng nói lạnh băng mang theo ý tứ quan tâm rõ ràng truyền đến bên tai: “Cậu muốn uống nước không?”

“Cảm ơn, nhưng mà, tay tôi còn chưa phế tới mức một ly nước cũng không lấy được.” Lê Hân bất đắc dĩ nói.

“Khụ khụ khụ ——” An Thần đang được người ta đút nước bên cạnh bị sặc một cái, nước trong miệng theo đó chảy ròng ròng xuống dưới, làm ướt băng gạc quấn dưới cằm.

“Thần Nhi, em không sao chứ?” Khuất Nam vội vàng đặt ly nước sang một bên, cầm khăn giấy giúp cậu ta lau miệng.

Tô Kình Vũ thu hồi tầm mắt, không chút để ý nói: “Cậu có cần khăn giấy không? Tôi thấy chỗ này có chút bụi, tôi giúp cậu lau nhé.”

Đương nhiên Lê Hân cũng chú ý tới tình huống bên kia, thoáng chốc đã hiểu được ý của Tô Kình Vũ liền phối hợp lên tiếng: “Tôi cũng không phải con nít, không đến mức ngay cả tay áo cũng lau không xong như vậy đâu nha.”

“Vậy được rồi.” An Thần để ý thấy ánh mắt trào phúng của những bạn học còn lại liền vội vàng giật lấy khăn giấy trong tay Khuất Nam, nhưng vì động tác quá mạnh mà cậu ta lau miệng mình đến mức xước da, lập tức bị đau đến hít hà một tiếng, trong lòng lại càng căm hận hai người bọn họ. Cậu ta cúi đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngoan độc.

“Thần Nhi, em không sao chứ?” Nhìn người trong lòng hình như bị đau, Khuất Nam lại nhịn không được mà tức giận nhìn hai tên đầu sỏ vừa dùng lời nói để gây tội kia, “Mấy cậu có thể câm miệng được không? Nhanh đến đây xin lỗi Thần Nhi.”

Mọi người xung quanh buồn cười nhìn Khuất Nam như bệnh tâm thần, xong rồi lại nhìn nhìn hai người Lê Hân và Tô Kình Vũ bên kia, nếu mấy cậu không làm thì sao hai người họ lại mỉa mai các cậu được chứ? Hơn nữa Lê Hân trước đó còn bị cậu ta vu khống, sao có khả năng sẽ… Không chờ mọi người thầm chửi xong đã nhìn thấy Lê Hân đột nhiên đứng dậy! Còn đi thẳng về phía bọn Khuất Nam!! Chết tiệt, đừng nói Lê Hân thật sự muốn qua đó xin lỗi nha?

Không biết nội tâm rối rắm của mọi người, Lê Hân đứng lên, thong thả đi đến bên cạnh An Thần, chú ý tới vẻ vừa lòng vừa lóe qua trên mặt Khuất Nam, trong lòng y liền cười nhạo không thôi. Y thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía An Thần nói: “Bạn học An Thần, rất xin lỗi chuyện mấy hôm trước nha.”

“Biết sai có thể sửa lại……” Nhưng An Thần còn chưa nói xong đã bị Lê Hân cắt ngang.

“Rất xin lỗi cậu vì bữa đó tôi lại không giơ tay ra đẩy cậu xuống cầu thang khiến cho âm mưu của cậu thất bại, cũng rất xin lỗi vì bạn học Tô đã tìm được chứng cứ khiến cho âm mưu của cậu lại thất bại, quan trọng nhất là, tôi vô cùng xin lỗi vì tôi lỡ hành động khiến cho kế hoạch té ngã mà cậu tỉ mỉ tập luyện bị rối loạn, dẫn tới việc cậu té không đúng cách mà rớt mất răng cửa, còn gãy mũi, thậm chí còn té một cái đập vào sau gáy.” Lê Hân nghiêm trang mà xin lỗi cậu ta, trên mặt còn đúng lúc treo lên vẻ mặt đau lòng sâu sắc.

Tô Kình Vũ phía bên kia cũng đứng lên, phối hợp nói: “Tôi cũng rất xin lỗi vì hôm đó lại vô tình tìm được video tập té của bạn học An Thần.”

“Video kia là do các cậu tự mình cắt ghép, đừng có vu oan cho tôi.” An Thần để ý thấy những âm thanh ồn ào của những bạn học khác liền vội vàng lên tiếng phản bác, “Rõ ràng tôi không có làm ra nhiều tư thế té ngã như vậy, mấy cái trong video kia không phải là cái tôi đã tập ——” Trong lúc phẫn nộ mà buộc miệng nói ra, An Thần ngay lập tức ý thức được thông tin ẩn chứa trong lời nói của mình liền vội vàng im miệng.

“Như vậy, ý của bạn học An Thần có nghĩa là… Cậu quả thật đã luyện tập các tư thế té ngã để vu khống tôi sao?” Lê Hân cười như không cười, chậm rãi nói, khiến mọi người đang im lặng xem diễn lập tức trở nên ầm ĩ.

“Cậu cố ý vu oan cho tôi, tôi không có làm như vậy, cậu, cậu…” Khuôn mặt An Thần đã có chút vặn vẹo, ánh mắt tức giận phừng lên ngọn lửa thù hận, băng gạc trên mặt cũng bị nới lỏng, lộ ra vết thương xanh xanh tím tím, trông vô cùng dữ tợn.

“Bạn học An Thần lại định ngất xỉu nữa hả?” Tô Kình Vũ đứng bên cạnh Lê Hân nhấn mạnh từ ‘lại’, khiến cho mọi người thoáng chốc đã nảy ra suy đoán, đừng nói trước đó đã xảy ra chuyện tương tự rồi nha?

“A Nam, chúng ta đi.” Cảm nhận được mọi người lúc thì cười nhạo, lúc thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn sang, cả người An Thần không nhịn được mà trở nên run rẩy, cố nén suy nghĩ bạo ngược trong lòng mình lại, lên tiếng nói với Khuất Nam.

“Thần Nhi, chúng ta đi.” Khuất Nam trực tiếp bế An Thần lên, ánh mắt sắc bén liếc nhìn về phía hai người Lê Hân: “Các cậu cứ chờ đó cho tôi.”

Đến khi hai người kia đã rời đi, Lê Hân xoay người nhìn Tô Kình Vũ nói: “Bây giờ đã vừa lòng chưa?”

Tô Kình Vũ chớp chớp mắt, giọng điệu vô tội mà hỏi ngược lại: “Không phải người nên hỏi ‘cậu đã vừa lòng chưa’ là tôi sao?”

“Chậc.”

Hai người vốn tưởng An Thần sẽ vì vậy mà an phận một đoạn thời gian, không nghĩ tới vừa đến buổi chiều, một tấm thiệp mời đã được đưa tới trước mặt hai người bọn họ.

“Tiệc sinh nhật của Khuất Nam, mời chúng ta làm quái gì?” Ném tấm thiệp màu đỏ trong tay sang một bên, Tô Kình Vũ có hơi tò mò mà hỏi người bên cạnh.

Lê Hân dừng lại một chút, rồi mới lên tiếng trả lời: “Sao tôi biết được?” Nhìn Tô Kình Vũ quay lại nghiên cứu mặt sau tấm thiệp mời của Khuất Nam, ánh mắt Lê Hân nhìn tấm thiệp lập tức trở nên lạnh lùng.

Cho dù như thế nào đi nữa, lúc này đây, y nhất định phải khiến cho An Thần tự rước lấy nhục.

Hai tuần sau, đến ngày sinh nhật của Khuất Nam.

Lê Hân và Tô Kình Vũ vừa bước xuống xe đã để ý tới An Thần đang chờ ở cạnh cửa ra vào.

Cậu ta mặc một thân tây trang màu trắng, cổ áo thắt sẵn một cái nơ màu hồng phấn, khiến cho cả khuôn mặt non nớt đáng yêu càng thêm phần thanh tú. Tưởng tượng đến cái cảnh cậu ta lúc nào cũng giả vờ nhu nhược như vậy để công lược Khuất Nam, Lê Hân liền cảm thấy mâu thuẫn, đặc biệt là trong mắt cậu ta luôn hiện lên vẻ tàn nhẫn, rõ ràng chính là một tên hai mặt mà… Sao Khuất Nam lại không chú ý tới chứ? Chẳng lẽ cốt truyện trong kịch bản thứ hai có lực tác động mạnh tới vậy sao?

“Bạn học Lê Hân, rốt cuộc cậu cũng tới rồi sao?” An Thần đúng lúc bày ra vẻ mặt kích động, dường như vừa nhìn thấy bạn cũ đã lâu không gặp.

“Tôi cũng không biết từ khi nào mà bạn học An Thần đã trở thành người của nhà họ Khuất ——” Lê Hân kéo dài giọng, thong thả mà khẽ nói: “Người phục vụ?”

Mọi người vây xem lập tức nhìn vào bộ quần áo của An Thần, rồi lại nhìn sang bộ tây trang màu trắng của người phục vụ phía bên này, tuy không cùng kiểu dáng, ngay cả chất liệu và hoạ tiết cũng không giống nhau, nhưng nhìn qua cũng có vài phần tương tự, đây không phải là bị đυ.ng hàng sao? Vừa nghĩ như vậy, lại còn biết rõ lai lịch của An Thần, trong lòng mọi người liền khinh bỉ, quả nhiên là tiểu nhân không lên được mặt bàn.

Sau đó bọn họ lại đeo lên khuôn mặt tươi cười đi đến chào hỏi Tô Kình Vũ, còn về phần thanh niên xa lạ bên cạnh hắn? Vừa thấy khí chất đã biết không phải người thường, hơn nữa vật họp theo loài, có thể được người thừa kế nhà họ Tô công nhận, nói không chừng bối cảnh gia đình cũng không thể khinh thường. Nghĩ như vậy, mọi người cũng bắt đầu tích cực khách sáo với Lê Hân.

Đã từng trải qua một đời, đối mặt với ý muốn tìm hiểu của mấy tên cáo già này, đương nhiên Lê Hân luôn có cách, cẩn thận không một kẽ hở mà cắt đứt tò mò của bọn họ.

Chờ đến khi mọi người đều rời đi, Tô Kình Vũ liền ra hiệu bản thân có việc phải làm, vứt mấy lão cáo già kia qua một bên rồi đi đến chỗ Lê Hân, hắn khom lưng sửa lại nơ trên cổ y, ngón tay thon dài lơ đãng xẹt qua yết hầu của y, rồi lại dùng vẻ mặt tự nhiên mở miệng: “Cậu không thích thì cứ trực tiếp bỏ đi là được, không cần phải khách sáo với bọn họ.”

“Dù sao Lê gia cũng không có căn cơ, mà tiểu nhân thì khó phòng, lỡ như vì tôi nhất thời vô tâm mà liên lụy đến gia đình thì sao, vậy thì không được rồi.” Mấy năm nay, Lê gia mới chen chân vào được hàng ngũ thế gia hào môn, nhưng căn cơ lại không ổn định, đối với những gia tộc lâu đời thì quyền uy quả thật là không đủ nhìn. Hơn nữa hệ thống cũng chưa từng nói đến việc y sẽ là người thừa kế của Lê gia, mà y cũng tạm thời không có dự định trở lại thương trường một lần nữa.

“Sức nặng của Lê gia không đủ, vậy thì báo tên của tôi.” Cuối cùng hắn giật giật cái nơ trên cổ y, rồi mới buông tay ra, đứng thẳng dậy nhìn thẳng vào mắt Lê Hân, chân thành tha thiết nói: “Là người của tôi thì bọn họ cũng không nói thêm được gì.”

Lê Hân có hơi ngơ ngác mà nhìn hắn, trong lòng lại cảm thấy mâu thuẫn, nhưng khi nhìn vào ánh mắt kiên định của hắn, y vẫn gật gật đầu.

“Chút nữa đừng chạy loạn,” Tô Kình Vũ kéo tay Lê Hân cùng đi vào Khuất gia, sau đó nhanh chóng trốn vào một góc, thấp giọng dặn dò: “Nhìn An Thần có vẻ quá mức nhiệt tình, nói không chừng là dự định làm ra chuyện gì đó.”

“Tôi sẽ cẩn thận với cậu ta.” Lê Hân cũng chú ý tới An Thần cứ thỉnh thoảng lại quay sang, dùng ánh mắt ác độc nhìn mình, cậu ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, nhưng lại không hề biết hai người bọn họ đã nhận ra từ lâu rồi, chỉ còn chờ cậu ta hành động nữa thôi.

Nghĩ đến thủ đoạn mà An Thần thường dùng khi nhằm vào người khác, Lê Hân lên tiếng nhắc nhở: “Đừng uống gì bậy bạ.” Trong kịch bản thứ hai, An Thần đã bỏ thuốc vị hôn thê của Khuất Nam rồi đưa cô ta lên giường của một người đàn ông xa lạ, sau đó lại dẫn người đến bắt gian tại giường. Sau khi chuyện này xảy ra, Khuất Nam và Lục Hiểu San chỉ có thể huỷ bỏ hôn ước, An Thần cũng quang minh chính đại mà dùng thân phận người yêu của Khuất Nam, bước chân vào nhà họ Khuất. Tuy cha mẹ của Khuất Nam không đồng ý, nhưng hắn ta lại lấy mạng ra uy hϊếp, nói, nếu bọn họ không đồng ý, hắn ta sẽ bỏ nhà ra đi hoặc sẽ tự làm tổn thương chính mình, cho nên cuối cùng bọn họ cũng chỉ có thể thoả hiệp.