Sáng hôm sau, sau khi tỉnh dậy, Lê Hân buồn bực nhìn qυầи ɭóŧ của mình dính thứ gì đó sền sệt, vừa nghĩ tới đối tượng và những cảnh tượng này kia xảy ra trong giấc mơ tối qua khiến y bị mộng tinh, áp suất quanh người liền thẳng tắp rớt xuống địa ngục.
Sau khi nhanh chóng giặt sạch quần thủ tiêu vết tích còn sót lại, y một mình đến trường mà không thèm đợi Tô Kình Vũ, chọc cho ba lão già ở nhà không hiểu chuyện gì.
Cho đến khi đến lớp học, Lê Hân mới nhẹ nhàng thở ra.
“Lê Hân, cô gái hôm qua sao rồi?” Trong lúc Lê Hân rơi vào trầm tư, bên tai vang lên giọng nói của Diệp Hành.
“Cô gái nào?” Lê Hân khó hiểu nhìn nụ cười xấu xa trên mặt Diệp Hành, hôm qua y đã làm gì hả?
“Đừng cho là tớ không biết, người tớ nói chính là cô gái đã tỏ tình với cậu đó.” Nhớ tới hình ảnh mà mình nhìn thấy, nụ cười trên mặt Diệp Hành lại có chút không giữ nổi.
Ngày đó khi không có Lê Hân đi cùng, cậu nhìn thấy một cô gái nhờ Tô Kình Vũ chuyển thư tình cho Lê Hân giúp cô ấy, sau khi hắn nhận lấy bức thư, vừa xoay người đã ném nó vào thùng rác, hơn nữa đó còn không phải lần đầu cậu bắt quả tang Tô Kình Vũ làm chuyện này.
Nhìn hai người càng ngày càng thân mật, trong lòng cậu lại có chút bất an. Cho nên, vào hôm qua, cậu canh lúc Tô Kình Vũ vứt thư tình liền nhặt lên xem, cậu còn sợ Lê Hân sẽ không đọc mà cố ý cắt ký tự trên báo rồi ghép thành câu thuật lại đại khái lời của cô gái kia.
Nhắc tới cô gái đó, Lê Hân lại nhớ tới những chuyện mà Tô Kình Vũ kể với y hôm qua, sau khi về nhà, y tìm mãi cũng không tìm thấy mấy tin tức Tô tiểu quỷ nói. Suy nghĩ một chút, Lê Hân hỏi Diệp Hành về chuyện này.
“Ở đâu mà có chuyện --” khoa trương như vậy?
“Các cậu đang nói chuyện gì vậy?” Một giọng nói quen thuộc vang lên cắt ngang lời Diệp Hành.
Nhìn bản mặt lạnh tanh của Tô Kình Vũ, Diệp Hành lặng lẽ kéo khoá mồm, nhanh như thỏ chuồn lẹ khỏi chiến trường.
“Đúng rồi, bà nội nói bên phía trường học đã thông báo kết quả của sự kiện video lần trước cho bà, kết quả rất bất lợi đối với cậu, nói không chừng, cha mẹ cậu sẽ phải đến đây một chuyến.”
“Hửm?” Nghĩ đến video mà y lấy được, Lê Hân nhìn hắn: “Không phải lúc trước cậu nói muốn giúp tôi tìm chứng cứ sao?”
“Ừ, tôi có video chứng minh.” Nghĩ đến video hắn bắt hệ thống làm, khoé miệng Tô Kình Vũ hơi cong lên: “Phỏng chừng lúc này đây, An Thần sẽ tự mình ăn phải trái đắng.”
Lê Hân nhún vai, trong lòng lại có phần mong đợi đối lần gặp tiếp theo với An Thần. Nhưng y còn chưa gửi video đó đi, hắn lấy đâu ra tự tin tới vậy chứ?
“Nhưng mà, chúng ta như vậy có được xem là gặp mặt phụ huynh hai bên không nhỉ?” Tô Kình Vũ đột nhiên phán ra một câu chấn động, Lê Hân lập tức cứng đờ, nhớ tới giấc mộng tối qua làm cả người y đều không được tự nhiên, trực tiếp ụp luôn cuốn sách trên tay vào mặt hắn.
Gặp mặt phụ huynh là cái quỷ gì nữa? Có thể đừng nói chuyện mờ ám như vậy được không.
Trong giờ học, hai người đột nhiên bị gọi đến văn phòng. Nghĩ đến cha mẹ của nguyên thân, vậy mà Lê Hân lại hiếm có mà cảm thấy có vài phần khẩn trương, y cũng không biết cái cảm giác khẩn trương này là của chính y hay là của nguyên thân.
“Có tôi ở đây.” Tô Kình Vũ cảm nhận được cảm xúc của người bên cạnh, bèn vươn tay nắm chặt lấy tay y.
Hít sâu một hơi, Lê Hân lắc đầu: “Tôi không sao.”
“Thịch thịch thịch --”
“Vào --”
Gần như vừa bước vào phòng, Lê Hân đã nhìn thấy cha mẹ của mình. Cha Lê tuổi cũng không còn trẻ, ngoại hình lại có vài phần tương tự với y, đến tuổi trung niên rồi, cơ thể cũng mập ra đôi chút, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhìn thấy được vẻ điển trai năm đó. Còn mẹ Lê tuy đã đến tuổi 40, nhưng sự nữ tính vẫn vô cùng hấp dẫn, bà mặc một chiếc váy dài màu xanh lam nhạt, cả người toát ra một vẻ đẹp trí thức.
Dường như ngay lập tức, y đã theo bản năng đi qua chào hỏi hai người bọn họ.
“Cha, mẹ.” Tuy nhìn sắc mặt Lê Hân có vẻ bình lặng, nhưng đôi tay lại có chút câu nệ không biết để ở đâu.
“So với lần gần đây nhất thì quả thật đã cao hơn nhiều, còn béo ra một chút, xem ra đến ở chung với bạn học Tô cũng không tồi.” Mẹ Lê mỉm cười véo véo khuôn mặt Lê Hân, nói xong một câu liền quay sang cảm ơn bà nội Tô.
“Đâu nào? Là Lê Hân nhà các cô quá ngoan, ta còn chưa cảm ơn cậu ấy đã chăm sóc A Vũ nhà ta đâu.” Hai người phụ nữ cứ như vậy khách sáo qua lại với nhau, khích lệ con trai và cháu trai của nhau.
Lê Hân quay đầu nhìn về phía cha Lê, phát hiện bên thái dương của ông vậy mà đã mọc ra vài sợi tóc bạc, nghĩ đến kết cục của bản thân trong kịch bản thứ hai, bi thương trong lòng không cách nào ngăn được mà tràn ra, trong nội tâm lại càng chán ghét Khuất Nam và An Thần đã huỷ hoại hai gia đình vô tội thêm vài phần.
“A Hân, con không sao chứ?” Ngay khi y cúi đầu xuống để kiềm nước mắt lại, giọng nói đầy lo lắng của cha Lê lại truyền đến bên tai. Y lặng lẽ giơ tay lau giọt nước mắt đọng lại bên khoé mi, lắc lắc đầu: “Cha, cha vẫn nên bớt nhọc lòng lại đi. Dù sao, bên dưới công ty còn nhiều người như vậy, cha cũng không cần tận tâm tận lực đến mức……”
“Tiểu tử thúi, cha còn phải đợi con nhắc nhở nữa sao? Tự cha biết đường chú ý.” Nhìn đứa con trai lần đầu tiên quan tâm mình, cha Lê lập tức cười đến toe toét, đương nhiên ông cũng không bỏ qua ánh nước trong mắt con trai nhà mình, ông tưởng y lo lắng hình phạt của nhà trường nên liền mở miệng an ủi: “Con đừng lo lắng, cho dù có phải con làm hay không, cha cũng sẽ tận lực bảo vệ con.”
“Cha, cha nghĩ nhiều rồi, con thật sự không đẩy cậu ta.” Lê Hân ngay lập tức nhận ra cha Lê đã hiểu lầm, y buồn cười mà lắc lắc đầu, nhưng dù vậy, y vẫn rất cảm động khi thấy hành động bảo vệ mình vô điều kiện của người nhà.
Y lên tiếng giải thích: “Con cần gì phải đẩy cậu ta chứ, dù sao cũng là bạn học mới chuyển tới, con với cậu ta cũng không có xích mích, con đẩy cậu ta làm gì?”
“Khụ khụ khụ --” Hiệu trưởng đứng một bên nhìn sáu người bên kia như đang đoàn tụ gia đình, vội vàng ho khan một tiếng, kéo sự tập trung của mọi người về phía mình rồi mới lên tiếng: “Chờ học sinh An Thần đến đây, chúng ta sẽ bắt đầu giải thích lại tình huống lúc đó.”
“Không phải An Thần đang bị thương sao? Cậu ta còn vội vã muốn về đây à?” Thật đáng tiếc, chẳng lẽ vết thương không nặng sao? Nhưng nhìn vết máu trên đất lúc đó, hẳn là cũng không nhẹ đâu.
“Nghe nói chúng ta sẽ tìm lại công bằng cho cậu ấy, cho nên học sinh An Thần mới gấp gáp lên đường về đây như vậy.” Nhớ đến đoạn video và chứng cứ đằng sau chuyện đó mà Tô Kình Vũ giao cho ông ta, sắc mặt thầy hiệu trưởng lại có chút kỳ lạ. Suy cho cùng thì ông ta chưa từng thấy ai lại vội vàng muốn chứng kiến bản thân bị người ta vả mặt như vậy, nhưng dựa theo suy tính của An Thần, nói không chừng, là muốn đến xem Lê Hân nhận hình phạt đi?
Tô Kình Vũ đã biết chân tướng đương nhiên cũng biết thầy hiệu trưởng đang nghĩ gì, hắn cũng mặc kệ, hắn lại chợt chú ý tới vẻ chế giễu trong mắt Lê Hân, điều này mới khiến hắn phải suy nghĩ nhiều hơn vài phần.
Gần như không mất bao lâu, cửa văn phòng lại lần nữa bị gõ vang. Cánh cửa mở ra, Khuất Nam đẩy An Thần đang ngồi xe lăn đi vào, phía sau còn có một vài giáo viên đi theo.
Nhìn hai chân bó thạch cao và cái đầu quấn băng của An Thần, trên mặt cậu ta còn có vài vết thương xanh tím, Lê Hân nhún nhún vai với cậu ta, dường như ngay lập tức, y đã nhận lại ánh mắt đầy căm tức của đối phương.
Vì vậy cho nên cậu ta vội chạy tới đây không phải vì vết thương không nặng, mà là muốn đến xem trò cười của y đấy à? Lê Hân cười lạnh một tiếng, đến lúc đó còn không biết là mèo nào cắn mỉu nào đâu.
“Nếu mọi người đều đã tập trung đầy đủ, vậy thì chúng ta bắt đầu vấn đề xử phạt học sinh Lê Hân.” Hiệu trưởng tay cầm folder, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng: “Thông qua những gì chúng tôi điều tra, chúng tôi không phát hiện được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh học sinh Lê Hân là thủ phạm đẩy học sinh An Thần xuống cầu thang, cho nên, bên phía trường học sẽ không truy cứu trách nhiệm đối với học sinh Lê Hân.”
“Rõ ràng là có video, sao lại nói không có chứng cứ?” Nghe được lời của thầy hiệu trưởng, An Thần lập tức theo bản năng mà lên tiếng phản bác, vừa dứt lời cậu ta liền giật mình đưa tay bịt miệng, mặt đỏ bừng lên.
Đừng nói cái này chính là gãy răng nói chuyện lọt gió đó nha? Lê Hân vẫn luôn chú ý đến cậu ta nên ngay lập tức đã nhận ra điểm này, trách không được vì sao nãy giờ cậu ta vẫn không nói gì mà chỉ dùng vẻ mặt buồn bực đầy căm tức nhìn y.