Bên ngoài xe đứng một người đàn ông trung niên, mặc vest đen, đeo găng tay trắng.
Bước chân Hoài Niệm chậm lại, động tác liếʍ kem cũng chậm lại.
Một lúc sau, liền thấy hai người lần lượt từ trong biệt thự đi ra.
Một người là Đoàn Hoài Ngạn.
Người còn lại cô đã từng gặp ở trường, cũng là nhân vật nổi tiếng của trường, cậu ta tên là Trì Kính Đình. Chỉ có điều lý do Trì Kính Đình nổi tiếng ở trường khác với Đoàn Hoài Ngạn, Trì Kính Đình là học sinh duy nhất nhuộm tóc vàng hoe kể từ khi trường Phụ Trung thành lập. Chứng nào tật nấy, giáo viên trong trường đều bó tay với cậu ta.
Phô trương, ngạo mạn, bất cần đời.
Trì Kính Đình nói một cách cà lơ phất phơ: "Theo tớ thấy, mẹ cậu cũng thật là rộng lượng, lại đồng ý cho con gái người giúp việc ở chung với cậu. Cậu nói xem trai chưa vợ gái chưa chồng ở chung một nhà, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
"Tuy nhiên, tớ lại rất mong cậu và cô ấy xảy ra chuyện gì đó. Không phải là bạn thân không tin tưởng cậu, chủ yếu là cậu quá thanh tâm quả dục, khiến anh em suýt nữa nghi ngờ giới tính của cậu rồi."
Bên cạnh Đoàn Hoài Ngạn là những cành lá sum suê, ánh nắng xuyên qua khe lá đung đưa trên người anh, sáng tối xen kẽ, vẻ mặt anh vẫn luôn lạnh nhạt, tĩnh lặng.
Ánh nắng chói chang, sự sôi động ồn ào, dường như đều rời xa anh.
Anh giống như dòng suối lạnh chảy xuống vách đá.
"Cô ấy—" Giọng nói trầm thấp của Đoàn Hoài Ngạn ẩn giấu trong tiếng ve kêu gắt, càng làm nổi bật lên vài phần ôn hòa, "tránh còn không kịp."
"Không phải chứ? Lại có con gái tránh cậu, không phải là nên tranh nhau theo đuổi cậu sao?"
Đoàn Hoài Ngạn hơi nhíu mày.
Trì Kính Đình tò mò: "Cô ấy có xinh đẹp không?"
"..."
"Tớ nghe nói cô ấy cũng là học sinh trường chúng ta, không biết lớp nào."
"..."
Họ vừa nói chuyện vừa đi về phía xe, tài xế hơi cúi người, mở cửa xe cho hai người.
Trì Kính Đình đi về phía chiếc xe gần cổng chính, Đoàn Hoài Ngạn thì vòng qua đuôi xe, đến bên kia lên xe.
Trì Kính Đình vẫn còn lải nhải, "Cô ấy rốt cuộc tại sao lại trốn cậu, là do cậu trông đáng sợ hay là cậu đã làm gì khiến cô ấy sợ hãi? Không phải cậu nửa đêm mộng du đến phòng cô ấy đấy chứ? Tớ biết mà, Đoàn Hoài Ngạn cậu bề ngoài nhìn thì ra dáng người, nhưng bên trong chính là một tên biếи ŧɦái."
Gió nhẹ thổi qua, cành lá lay động tạo thành những bóng râm loang lổ.
Hoài Niệm không nhịn được cười.
Ánh sáng và bóng tối luân chuyển trên lông mày cô, cũng có ánh sáng rơi vào mắt Đoàn Hoài Ngạn.
Bất chợt, anh quay đầu nhìn về phía Hoài Niệm đang đứng.
Nụ cười trên môi Hoài Niệm cứng lại, môi răng khép mở, cắn một miếng kem lớn.
Có lẽ kem quá lạnh, làm hai lúm đồng tiền trên má cô đông cứng lại.
Anh cứ nhìn cô như vậy, ánh mắt không mang theo bất kỳ chút ấm áp hay tình cảm nào, đôi môi mấp máy, giống như đang nói chuyện với Trì Kính Đình, cũng giống như đang nói chuyện với Hoài Niệm, "Đừng nói về cô ấy nữa, người không quan trọng."
"Này, cậu nói vậy là..." Trì Kính Đình bênh vực Hoài Niệm, "Gặp nhau suốt ngày, lại còn là bạn học, sau này gặp ở trường còn có thể chào hỏi nhau."
"Chào hỏi gì chứ?" Đoàn Hoài Ngạn ngồi lên xe, "Cứ coi như người lạ là được."
"Rầm—"
Tài xế đóng cửa xe lại.
Xe khởi động, tiếng động cơ gầm rú, bánh xe lăn trên mặt đất, chiếc xe lao vυ't đi.
Hoài Niệm bình tĩnh nhìn theo hướng xe rời đi, từ trước khi Đoàn Hoài Ngạn chuyển đến căn biệt thự này, mẹ của Hoài Niệm đã nhiều lần dặn dò Hoài Niệm, ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài chuyện mình sống cùng Đoàn Hoài Ngạn. Nhà họ Đoàn rất không thích người ngoài lấy danh nghĩa nhà họ ra ngoài khoe khoang.
Hoài Niệm rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện và biết nhìn xa trông rộng.
Cô đảm bảo, ở bên ngoài nhất định sẽ tránh xa Đoàn Hoài Ngạn, giả vờ như không quen biết anh.
May mà Đoàn Hoài Ngạn cũng có cùng suy nghĩ với cô.
Vì vậy, hai người giả vờ làm người lạ trước mặt người ngoài.
Từ năm lớp 11, giả vờ đến năm 3 đại học.
-
Tiếng chuông tan học vang lên.
Tiết học tự chọn thứ bảy tan học.
Giảng đường có cửa trước và cửa sau, Hoài Niệm và các bạn cùng phòng đi ra bằng cửa sau gần nhất. Một cô bạn cùng phòng có bạn trai cũng học lớp tự chọn ở tòa nhà này, cô ấy bỏ các bạn lại để đi tìm bạn trai.