Hoài Niệm đi rất nhanh, không quan tâm Đoàn Hoài Ngạn có đi theo hay không.
Đúng lúc Chu Vũ Đồng gọi cô: "Cậu đi nhanh như vậy làm gì?"
Hoài Niệm không nói gì.
Chu Vũ Đồng tiếc nuốt: "Lúc tớ đi còn chưa kịp nhìn Đoàn Hoài Ngạn thêm mấy lần, đây là lần đầu tiên tớ được nhìn anh ấy ở khoảng cách gần như vậy, người thật còn đẹp trai hơn ảnh chụp lén trên vòng bạn bè không biết bao nhiêu lần."
Hoài Niệm cười gượng an ủi: "Không sao, thứ Bảy tuần sau vẫn còn có thể nhìn, đến lúc đó cậu ngồi cạnh anh ấy."
"Thật sự có thể sao?" Chu Vũ Đồng tưởng tượng ra cảnh đó trong đầu, rồi lắc đầu, "Thôi bỏ đi, tớ sợ tớ sẽ căng thẳng, tớ thấy khoảng cách hôm nay là tốt rồi. Hay là tuần sau vẫn như bây giờ, cậu ngồi giữa tớ và Đoàn Hoài Ngạn đi."
Một người bạn cùng phòng khác là Cảnh Duyệt chen vào, tán thành: "Tớ thấy được đấy, nhỡ đâu hai người vừa ý nhau thì sao?"
Nghe vậy, lông mi Hoài Niệm khẽ run.
Cô im lặng, vừa buồn cười: "Cậu thấy hôm nay bọn tớ giống như vừa ý nhau sao?"
Hai người im lặng vài giây, rồi đồng thanh: "Không giống."
Chu Vũ Đồng: "Hai người trông giống như hai người xa lạ nhất."
Cảnh Duyệt gật đầu.
Nhanh chóng về đến ký túc xá, Cảnh Duyệt đột nhiên nói: "Tớ rất tò mò."
Hoài Niệm: "Tò mò cái gì? Tò mò Đoàn Hoài Ngạn sẽ yêu đương với kiểu phụ nữ như thế nào?"
Cảnh Duyệt: "Không, tớ tò mò cậu sẽ yêu đương với kiểu đàn ông như thế nào?"
Hoài Niệm nghẹn lời: "Sự tò mò của cậu quá mạnh rồi, bớt bớt đi."
"Không bớt." Cảnh Duyệt chống cằm, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt hớn hở nhìn Hoài Niệm từ trên xuống dưới, "Bạn học Hoài Niệm, cậu biết ấn tượng đầu tiên của tớ về cậu là gì không?"
Hoài Niệm mở tủ quần áo, mặc quần áo của Đoàn Hoài Ngạn, cô luôn cảm thấy không thoải mái, cô muốn đi tắm và thay quần áo.
Cô không yên lòng hỏi: "Là gì?"
"Cô em gái ngọt ngào nhà bên, trong sáng."
Lời tóm tắt của Cảnh Duyệt ngắn gọn súc tích.
Xinh đẹp có nhiều kiểu, vẻ đẹp của Hoài Niệm rất trực diện, là kiểu trong sáng không có tính công kích. Mắt hạnh, mặt trái xoan. Khi cô cười với bạn, bạn sẽ bất ngờ phát hiện ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ bên khóe môi, giống như nước ép của quả đào chín vô tình bị ép ra, mang theo vị ngọt tự nhiên, không pha tạp bất kỳ đường hóa học nào.
Ấn tượng đầu tiên rất dễ bị thay đổi hoặc thậm chí bị phá hủy trong quá trình tiếp xúc lâu dài.
Tuy nhiên, Hoài Niệm thì không, cô là người có tính cách hoàn toàn phù hợp với ngoại hình.
Năng động, dễ gần, họ chưa từng gặp ai dễ nói chuyện hơn Hoài Niệm.
Nhưng em gái nhà bên ít nhiều gì cũng cần người khác chăm sóc, vậy mà Hoài Niệm lại tỉ mỉ chu đáo, rất biết quan tâm người khác.
Hoài Niệm lấy quần áo ra, đóng tủ lại, thở dài thườn thượt: "Tớ lớn hơn cậu một tháng, tớ là chị gái nhà bên của cậu."
"Em gái ngọt ngào là một loại khí chất, một loại thái độ, không phải là tuổi tác." Cảnh Duyệt khẽ cười một tiếng, "Tớ dám cá, người duy nhất bằng lòng gọi cậu là chị, chỉ có học sinh mà cậu dạy kèm thôi."
"À đúng rồi, cô bé đó học lớp 9 rồi phải không?"
Động tác đóng cửa phòng tắm của Hoài Niệm khựng lại, cô gượng gạo cười: "Ừ, lớp 9 rồi, sang năm thi chuyển cấp."
Dạy kèm chỉ là cái cớ.
Để che giấu việc Hoài Niệm thường xuyên ngủ lại qua đêm ở ngoài trường.
Theo quy định, sinh viên năm nhất phải ở ký túc xá.
Trong mắt Đoàn Hoài Ngạn, những gì hợp ý anh là quy định, những gì không hợp ý anh, đều sẽ bị "tự động" sửa đổi thành quy định hợp ý anh.
Đoàn Hoài Ngạn được nuông chiều từ bé, lại mắc chứng sạch sẽ nghiêm trọng, đương nhiên sẽ không ở ký túc xá.
Anh có một căn hộ ở khu chung cư cách trường mười phút lái xe, cái gọi là "dạy kèm quá muộn, phụ huynh học sinh sợ tớ gặp chuyện không may, nên cho tớ ngủ lại đây" của Hoài Niệm — thật ra cô chính là ở lại căn hộ của Đoàn Hoài Ngạn để bầu bạn với anh.
Số lần Hoài Niệm ngủ lại qua đêm không nhiều, một tuần một hai lần.
Những lần lẻ tẻ cộng dồn lại, một học kỳ cũng đến mấy chục lần.
Chớp mắt cô đã lên năm ba, học sinh mà cô dạy kèm trong lời nói của cô, từ học sinh lớp 7 đã thành học sinh lớp 9.
Cô thay quần áo trong phòng tắm, tiện thể tắm luôn.
Tối qua ngủ không đủ giấc, cô thay đồ ngủ, định bụng ngủ bù rồi mới đi ăn trưa.
Hoài Niệm tắm xong đi ra, phát hiện Cảnh Duyệt đang đứng ở cầu thang giữa giường.
Cảnh Duyệt ngẩn người: "Cậu định ngủ à?"
Hoài Niệm nói giọng hơi nghẹt mũi: "Ừ, tối qua ngủ không ngon."
Cảnh Duyệt vội vàng nhường chỗ.
Trong lúc di chuyển, Cảnh Duyệt dường như nhìn thấy gì đó, cô ấy nheo mắt, tiến sát lại gần Hoài Niệm.
Hoài Niệm vô thức nghiêng người ra ngoài: "Làm gì vậy?"
Cảnh Duyệt chỉ vào chỗ cách xương quai xanh của Hoài Niệm khoảng ba cm, nói: "Chỗ này của cậu đỏ đỏ, bị muỗi đốt à?"
"..."
Đoán được đó là gì, Hoài Niệm khó mở lời, giọng khàn khàn: "À, ừ, muỗi khá độc. Tối qua tớ đánh nhau với muỗi cả đêm." Nói đến cuối, hàm răng cô va vào nhau, như muốn cắn nát nhau ra.
Giọng điệu trách móc, phẫn uất, đầy oán hận.
Cô leo lên giường, kéo rèm lại.