Mang Theo Không Gian Sinh Tồn Tại Mạt Thế

Chương 28: Trung tâm thương mại

Trên đường đến đây, họ gặp không ít người sống sót. Những người này đã quen với việc gϊếŧ xác sống và ra vào các cửa hàng tìm kiếm vật tư, thành thạo hơn hẳn những kẻ chỉ biết nói miệng ở khu dân cư trước.

Khi mặt trời lên cao, một số người dưới lầu không kiên nhẫn nữa, đã bắt đầu băng qua đường để tiến vào trung tâm thương mại. Thấy vậy, những người khác cũng lập thành từng nhóm hai ba người mà tiến theo.

Xác sống xung quanh phát hiện thấy họ liền đuổi theo, nhưng điều kỳ lạ là khi chúng đến gần trung tâm thương mại thì lại dừng bước, không tiến vào nữa. Sau đó, chúng tản ra và tiếp tục lang thang một cách vô định.

Chắc chắn trong trung tâm thương mại có một loại xác sống rất mạnh, đến mức những xác sống thường không dám đến gần. Đó có thể là xác sống có dị năng, hoặc một loại xác sống cấp cao.

Tiêu Việt và Lục Kinh Niên cũng nhanh chóng xuống tầng và chuẩn bị tiến vào. Họ nhanh chóng băng qua đường và bước vào bên trong trung tâm thương mại.

Vừa vào cửa, họ đã thấy xác xác sống nằm la liệt. Những người vào trước đã dọn dẹp đám xác sống này rồi.

Không khí bên trong nặng mùi xác chết thối rữa, cửa sổ và cửa ra vào đều đóng kín khiến mùi hôi không thể thoát ra. Mới chỉ bước vào, cả hai đã không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

Tiêu Việt lấy khẩu trang từ không gian ra đưa cho Lục Kinh Niên, rồi cũng đeo lên cho mình, cảm giác dễ chịu hơn hẳn.

Sau khi vào bên trong, họ lướt qua từng cửa hàng. Tiêu Việt không bỏ sót chỗ nào, bất kể có hữu dụng hay không, cậu đều lấy một phần vật tư cho vào không gian. Những thứ này sau này chắc chắn sẽ có lúc cần đến.

Các loại máy móc nông nghiệp và thiết bị lớn thường nằm ở tầng hầm, nhưng cầu thang của trung tâm thương mại này lại được thiết kế rất bất hợp lý, phải đi qua hàng loạt cửa hàng mới có thể tìm thấy cầu thang.

May mắn thay, ở tầng này số lượng xác sống không nhiều, mùi xác chết nồng nặc cũng làm suy giảm khả năng đánh hơi của chúng, nên cả hai có thể dễ dàng di chuyển qua lại.

“Bùm!” Một tiếng nổ lớn vang lên không xa.

Tiêu Việt và Lục Kinh Niên cẩn thận thò đầu ra nhìn, thì thấy nhóm người sống sót trước đó đang đυ.ng độ với xác sống.

Âm thanh truyền đi rất nhanh, thu hút xác sống từ khắp nơi kéo tới. Tiêu Việt và Lục Kinh Niên nhanh chóng rụt đầu lại, trốn dưới một chiếc bàn, nhìn qua mặt gạch phản chiếu để theo dõi tình hình. Họ thấy xác sống từng đợt từng đợt kéo qua.

Tiếng va chạm càng lúc càng lớn, tiếng xác sống gào thét cũng ngày càng rõ ràng, chắc chắn nhóm người sống sót kia khó mà toàn mạng.

Sau khoảng bảy, tám phút, tiếng động dần tắt, không còn nghe thấy tiếng người. Một lúc sau, lũ xác sống tản đi, để lại không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng bước chân lộn xộn.

Tiêu Việt và Lục Kinh Niên nhìn nhau dưới gầm bàn, cả hai đều có thể thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Lục Kinh Niên vươn tay nắm chặt tay Tiêu Việt.

Thực ra Tiêu Việt vẫn khá bình tĩnh. Cậu có không gian riêng, nếu gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, cậu có thể trốn vào đó. Nhưng điều cậu lo lắng là Lục Kinh Niên.

Cậu chưa từng thử mang người khác vào không gian của mình, không chắc liệu Lục Kinh Niên có thể vào được hay không. Nếu không…

Cậu chợt cảm thấy mình đúng là ngốc. Tại sao lại phải giấu Lục Kinh Niên chuyện về không gian?

Lục Kinh Niên không đến với cậu vì tiền bạc, cũng sẽ không rời bỏ cậu vì điều đó. Vậy thì anh ấy chắc chắn sẽ không phản bội cậu. Vậy mà khi đó cậu còn lo sợ cái gì chứ?

Ở nhà trong suốt thời gian dài như vậy, cậu hoàn toàn có thể thử nghiệm, nhưng lại không làm. Giờ đến lúc nguy hiểm mới nhớ ra chuyện quan trọng này, nhưng bây giờ thì không dám thử nữa, sợ rằng nếu có tiếng động gì, Lục Kinh Niên sẽ gặp nguy hiểm.

Lục Kinh Niên không hề biết những gì Tiêu Việt đang lo lắng, chỉ nghĩ rằng cậu đang sợ. Vì thế, anh đưa nốt tay kia lên nắm lấy tay Tiêu Việt, cả hai tay đan vào nhau chặt chẽ, ánh mắt họ chỉ còn lại hình bóng của đối phương.

Không biết bao lâu sau, tiếng bước chân xung quanh dần thưa thớt rồi biến mất, không gian lại trở nên yên tĩnh.

Tiêu Việt thò đầu ra nhìn. Xác sống quanh họ đã tản đi hết. Cả hai nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác, chỉ còn cách cầu thang hai cửa hàng nữa, rất gần rồi.

Bất chợt, Tiêu Việt suýt nữa thì bật thốt lên, nhưng kịp thời cắn chặt môi để nén tiếng kêu. Không ngờ khi vén tấm rèm lên, có hai người đang ở bên trong, làm cậu giật mình suýt chết.

Hai người bên trong cũng bất ngờ mở to mắt nhìn Tiêu Việt, vội đưa ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu điên cuồng bảo cậu đừng nói gì.

Tiêu Việt nhanh chóng kéo Lục Kinh Niên vào bên trong rồi đóng tấm rèm lại.