Mang Theo Không Gian Sinh Tồn Tại Mạt Thế

Chương 29

Thấy Tiêu Việt dừng bước, Lục Kinh Niên liền đoán bên trong chắc có gì đó. Khi bước vào và thấy có hai người, anh chỉ hơi ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Có lẽ họ cũng đang tìm đường xuống tầng dưới. Tiêu Việt kéo khẩu trang xuống, dùng khẩu hình hỏi: “Hai người định đi tầng mấy?”

Đối phương chỉ xuống đất, cũng dùng khẩu hình trả lời: “Tầng hầm một.”

“Chúng tôi cũng vậy.”

Diệp Tắc và La Phong nhìn nhau đầy vui mừng, sau đó quay sang nhìn hai người kia. Mục tiêu giống nhau, họ có thể đi cùng nhau, thêm hai người sẽ thêm phần hỗ trợ lẫn nhau.

“Hợp tác nhé?”

“Được.”

Tình hình trong trung tâm thương mại rất phức tạp, có thể còn có xác sống rất mạnh. Tiêu Việt cũng cảm thấy vui khi có người đồng hành, nên khi bên kia đề nghị hợp tác, cậu liền đồng ý không chút do dự.

Nhân lúc xung quanh chưa có xác sống, họ nhanh chóng di chuyển đến cửa hàng gần cầu thang nhất. Tiêu Việt đi cuối cùng, nhân lúc không ai chú ý liền tranh thủ lấy thêm khá nhiều thứ từ cửa hàng trước đó.

Tầng một chủ yếu là các cửa hàng quần áo, rất hợp lý vì mấy ngày nay cậu và Lục Kinh Niên chạy khắp nơi, quần áo bẩn kinh khủng. Lấy thêm vài bộ để có thể mặc một lần rồi bỏ luôn, khỏi phải giặt giũ.

Đến cửa hàng cuối cùng, họ chỉ còn cách cầu thang hai, ba mét. Tuy nhiên, xung quanh cầu thang là khu vực trống trải, nếu không cẩn thận rất dễ bị xác sống phát hiện.

Hơn nữa, tình hình ở dưới tầng hầm cũng chưa rõ ra sao...

Suy tính mãi mà không có cách nào khác, thời gian thì không đợi người. Họ chỉ còn cách liều mình chạy về phía cầu thang.

Tiêu Việt và Diệp Tắc dẫn đầu, thấy xác sống phía xa đang quay lưng lại, cả hai nhanh chân chạy về phía cầu thang. Trong chớp mắt, họ đã thành công chạy xuống dưới và đứng đợi hai người còn lại ở khúc quanh.

Từ khúc quanh nhìn xuống dưới, không có điện nên bên trong tối om. Dù đã có dị năng tăng cường giác quan, họ vẫn không thể nhìn rõ bên dưới có gì.

Nhưng điều chắc chắn là dưới này có rất ít xác sống, ít nhất ở lối vào họ không thấy bóng dáng con nào, cũng không nghe thấy tiếng động.

Đến lượt Lục Kinh Niên và La Phong chạy ra thì vận may của họ không tốt như Tiêu Việt và Diệp Tắc. Khi họ vừa ra khỏi cửa hàng, một con xác sống trong số những con ban đầu quay lưng lại đã bất ngờ xoay đầu.

“Gào!”

Lục Kinh Niên quay lại nhìn, thấy con xác sống đã lao về phía họ. Những con xác sống khác cũng nghe thấy tiếng động và lập tức quay về phía này. Cả hai người bỗng chốc trở thành mục tiêu sống.

Không còn thời gian suy nghĩ, hai người họ lập tức chạy thục mạng về phía cầu thang. Tiêu Việt và Diệp Tắc ở dưới nghe thấy tiếng động, căng thẳng dõi theo miệng cầu thang.

Khi Lục Kinh Niên và La Phong vừa xuất hiện ở miệng cầu thang, Tiêu Việt và Diệp Tắc mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng dẫn họ chạy xuống tầng hầm. Sau khi tìm được chỗ trốn an toàn, bên phía cầu thang không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.

Lũ xác sống không đuổi theo.

Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng Tiêu Việt dấy lên một dự cảm không lành. Con xác sống mà khiến những con thường sợ hãi chắc chắn đang ở ngay tầng này, vì vậy bọn xác sống mới không dám xuống dưới.

Trong bóng tối, Tiêu Việt nắm chặt tay Lục Kinh Niên. Dưới tầng hầm yên tĩnh hơn nhiều so với phía trên, tiếng gào của xác sống chỉ vọng xuống từ cầu thang, còn dưới này ngoài tiếng thở của họ thì không có bất cứ âm thanh nào khác.

Chính sự im lặng này mới thực sự đáng sợ.

Không có ánh sáng, họ không thể nhìn thấy khẩu hình miệng, cũng không dám nói chuyện vì sợ thu hút sự chú ý của những con xác sống ẩn mình trong bóng tối.

Chờ khoảng mười phút, mọi thứ vẫn im lìm, Tiêu Việt mới thả lỏng đôi chút nhưng vẫn giữ cảnh giác.

Cậu kéo Lục Kinh Niên lại gần cầu thang, nơi có chút ánh sáng yếu ớt. Diệp Tắc và La Phong cũng nhận thấy và tiến tới.

Tiêu Việt ngó lên cầu thang, không còn thấy bóng dáng xác sống đâu nữa. Cả nhóm ngồi xuống bậc thang, trao đổi tên tuổi với nhau.

Tiêu Việt hạ giọng hỏi: "Hai người có dự định gì không?"

Diệp Tắc trả lời: "Bọn tôi đến để tìm tấm pin năng lượng mặt trời."

“Bọn tôi đến để tìm máy lọc nước.” Tiêu Việt đã chuẩn bị sẵn lý do, và thật ra họ cũng thực sự cần một cái máy lọc nước.

“Tiếp tục hợp tác chứ?”

Tiêu Việt gật đầu đồng ý. Tình hình dưới này quá phức tạp, chỉ dựa vào hai người họ thì chắc chắn không đủ.