Sói nhỏ lè lưỡi, mắt sáng lên như đang khoe khoang: “Gâu gâu! Thấy chưa, tôi rất hợp tác đấy nhé!”
Du Hạ mỉm cười, lướt nhẹ lên không trung. Cái đuôi cá màu hồng dài quét qua mặt băng, cuốn theo tuyết phủ cùng chú sói nhỏ bên cạnh ra xa.
Nyx đang trong trạng thái bị dẫn dắt tinh thần đột nhiên toát mồ hôi.
Cô người dẫn đường này đúng là vừa dịu dàng lại vừa đáng sợ.
Du Hạ không được đào tạo bài bản về dẫn dắt tinh thần, hoàn toàn hành động dựa vào cảm giác. Sự mềm mỏng trong tính cách của cô kết hợp với tinh thần lực mãnh liệt, có phần hoang dã đã tạo ra một sự đối lập kỳ lạ.
Dưới một cú quét từ cái đuôi của cô, lớp băng dày nứt vỡ, dòng nước bên dưới hồ lập tức bị cô khống chế rồi cuốn lên bầu trời. Những cơn lốc tuyết dữ dội bị dòng nước áp đảo và sau đó vỡ tan thành từng mảnh.
Cảnh giới tinh thần của Nyx gần như bị cô lật tung.
Khi Du Hạ vớt chú sói nhỏ suýt bị chết đuối trong hồ lên khỏi mặt nước, tinh thần của Nyx đã được sắp xếp lại hoàn toàn —đã trở về trạng thái yên tĩnh và cân bằng rồi.
Trên nền tuyết trắng, những mầm non bắt đầu nhú lên, cây cối mọc cao nhanh chóng đến mức có thể thấy bằng mắt thường, một khu rừng xanh tươi sắp sửa hình thành.
Du Hạ ôm lấy chú sói nhỏ giờ đã trở nên ngoan ngoãn, lặng lẽ bơi quanh hồ một lúc. Chỉ đến khi cô cảm thấy hài lòng mới tiếc nuối rời khỏi cảnh giới tinh thần của hắn.
Khi mở mắt, cô thấy Nyx đang ngả người ra ghế, không còn dáng vẻ nghiêm túc ban đầu nữa.
Đầu hắn tựa vào lưng ghế, mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, không phải sắc hồng bình thường mà là một màu đỏ không lành mạnh.
“Nyx?!” Du Hạ giật mình, lo lắng hỏi: “Anh ổn không?”
Chẳng lẽ cô đã làm gì sai ư?
“Tôi ổn.” Nyx chậm rãi mở mắt, ánh nhìn phức tạp dừng lại trên người cô.
Hắn khó mà diễn tả được cảm giác hiện tại — giống như toàn bộ tâm trí bị cô xoay đảo, vừa đau đớn, vừa... khó diễn tả, một sự sảng khoái kỳ lạ đang lan toả.
Cứ như uống một cốc nước bạc hà mát lạnh khiến linh hồn hắn gần như muốn bay lên.
Ban đầu, Nyx định tranh thủ cơ hội này để xin một chút an ủi từ cô, tận hưởng cảm giác gần gũi. Nhưng kết quả, cô đã khiến hắn bị xoay đảo đến mức không kịp hiểu chuyện gì, chỉ có thể cảm nhận một lần thoải mái đến cực hạn.
Hắn quay sang nhìn Hoắc Lẫm, giọng điệu hơi bất mãn: “Lúc em ấy giúp anh cũng thế này à?”
Hoắc Lẫm đáp gọn: “Cũng gần như vậy đấy.”
Nyx lườm anh: “... Ít nhất anh cũng phải báo trước cho tôi một tiếng chứ.” Hắn cảm thấy như bị lừa, hoàn toàn không có thời gian tận hưởng khoảnh khắc đó.
Hoắc Lẫm đưa cho Du Hạ một chai nước, ánh mắt nhìn Nyx như muốn nói: *Em ấy làm tốt thế thì còn chần chừ gì nữa mà không mau khen em ấy đi.*
Du Hạ nhận chai nước, vừa uống vừa quan sát Nyx với ánh mắt lo lắng
“Trông anh có vẻ không ổn lắm, chắc chắn không sao chứ?”
“Không sao đâu,” Nyx đáp rồi lắp bắp thêm: “E... em giỏi lắm.”
Nói xong, hắn đứng dậy, bước chân lảo đảo chạy ra khỏi phòng, cần chút thời gian để bình ổn lại tinh thần.
Nhìn dáng vẻ rời đi của hắn, Du Hạ không khỏi lo lắng, cô quay sang hỏi Hoắc Lẫm: “Em giúp các anh dẫn dắt tinh thần, liệu có gây đau đớn gì cho các anh không?”