Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 21: Ba-Ba-Baru

Anh chàng lính gác vừa nói quay lại nhìn Du Hạ, bỗng nở một nụ cười ngốc nghếch: “Du... Du Hạ à, em có đói hay có khát gì không?”

Anh ta vừa dứt lời, bụng Du Hạ lập tức kêu lên một tiếng rõ ràng.

Baru vội bước nhanh tới bàn, lấy một ống dinh dưỡng và một miếng thịt khô ra rồi đặt lên bàn, mặt đỏ bừng nhìn cô: “Những người khác đang... đang đi tìm đồ ăn rồi. Em… Em ăn tạm trước, sẽ... sẽ có đồ ngon hơn cho em ăn.”

“Cảm ơn, thế này là tốt lắm rồi ạ.” Du Hạ mỉm cười bước tới, ngồi xuống cạnh bàn.

Cô nhận ra anh chàng lính gác cao lớn trước mặt đỏ mặt đến tận mang tai, không dám nhìn thẳng vào cô. Thậm chí, anh ta nói chuyện còn lắp bắp, giống như chưa từng nói chuyện với con gái bao giờ, vẻ mặt vô cùng ngại ngùng.

“Không... không tốt lắm đâu. Như… như vậy sẽ... ủy khuất cho em lắm đấy.” Baru nhìn Du Hạ ngồi xuống, khoảng cách chỉ nửa mét, mùi hương Pheromone dịu ngọt lan tỏa khiến anh ta lâng lâng, cảm giác hạnh phúc đến mức như sắp ngất đi vậy.

Dù vậy, anh ta vẫn đứng yên tại chỗ như bị đóng đinh, không chịu rời đi nhưng cũng không dám tiến thêm bước nào, sợ sẽ làm cô cảm thấy khó chịu.

Khi nghe câu nói lắp bắp của người lính gác, Du Hạ cảm thấy người này thật đáng yêu.

Mặc dù thân hình của anh ta khá lớn, nhưng gương mặt lại trẻ trung non nớt, đôi mày sắc nét, ánh mắt thanh tú, mái tóc xoăn màu nâu vàng trông chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi gì đó thôi.

“Anh tên là gì thế?”

Nghe bị hỏi tên, mặt Baru đỏ bừng đến mức không thể tin được: “Anh tên là… Ba-Ba-Ba-Baru.”

Du Hạ: “Ba-Ba-Ba-Baru?”

Baru: “Không… không phải! Là Ba-Ba-Baru.”

Dù Du Hạ không hiểu ngôn ngữ của họ nhưng thông qua giao tiếp tinh thần, cô có thể cảm nhận được tên của họ.

Nghe thấy Baru phủ nhận, dù cả hai lần anh ta đều lặp lại cùng một âm, cô bối rối nên đành phải thử lặp lại theo anh ta một lần nữa.

Nhìn cô lặp lại cái tên lắp bắp của mình, Baru đỏ mặt đến mức như sắp bốc khói, không dám nói thêm lời nào nữa, sợ mình sẽ làm cô hiểu nhầm thêm thì không hay.

Khi Hoắc Lẫm và Nyx trở về, Du Hạ đang cầm một miếng thịt khô lớn mà Baru đưa cho rồi cố gắng cắn từng chút một. Nhưng đối với cô, loại lương khô giàu đạm này quá cứng khiến hàm răng của cô đã mỏi nhừ mà chả nhai được bao nhiêu.

Mặc dù vậy, Du Hạ không hề tỏ ra phàn nàn hay chê bai gì mà vẫn kiên nhẫn cố gắng ăn cho bằng hết.

Thời đại mà cô từng sống không một ai dám kén chọn thức ăn, tất cả đều vô cùng trân trọng những gì mà mình có được.

Nyx tiến lại gần, lấy miếng thịt khô từ tay cô: “Ai đưa cho em vậy? Thông minh thật, nhưng ăn kiểu này mà ra ngoài thì phải đưa em đi khám răng mất thôi.”

“Cứng như đá thế này sao em ấy cắn nổi hả?”

Baru cúi gằm mặt, như một chú cún nhỏ vừa làm sai điều gì đó: “L… là tôi đưa cho em ấy đấy.”

Nyx đưa tay đập nhẹ lên đầu anh ta một cái.

Du Hạ ngẩng đầu nhìn Nyx: “Đừng trách Ba-Ba-Baru, em có thể ăn được mà.”

Khi cúi xuống, Nyx bắt gặp ánh mắt trong veo của cô đang ngước lên nhìn mình. Mái tóc hồng nhạt của cô xù xì và rối bời khiến gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay lại càng thêm tinh xảo xinh đẹp. Đôi mắt xanh biếc như viên ngọc lam lấp lánh làm hắn bất giác cảm thấy tim mình như muốn tan chảy.