Trong mắt Du Hạ, có lẽ cũng chỉ giống như một loại tình thân mà thôi.
Cô không bận tâm về điều này cho lắm. Là một con người của thế giới mới, cách cô nhìn nhận một số khái niệm đã khác biệt so với thế giới cũ.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Du Hạ bắt đầu phân tán, cô không tập trung được nữa rồi liên tiếp ngáp vài cái, cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến.
“Em cần nghỉ ngơi rồi.” Hoắc Lẫm bế cô lên, đi về phía sofa trong nhà.
Nyx nhanh chóng ghép hai chiếc sofa lại, lau sạch bụi bặm trên đó rồi Hoắc Lẫm nhẹ nhàng đặt Du Hạ nằm xuống.
Tinh thần lực của cô đã tiêu hao quá nhiều mà chưa kịp hồi phục, cộng thêm việc cô chưa hiểu rõ hết khả năng của mình khiến cơ thể cô mệt mỏi, tức ngực, tim đập loạn.
Vừa đặt lưng xuống, Du Hạ đã chìm vào giấc ngủ.
Hoắc Lẫm bật chế độ chắn tinh thần lực, cô lập cô khỏi mọi sự quấy nhiễu bên ngoài.
Dù người dẫn đường không có các giác quan nhạy bén như lính gác nhưng khi tinh thần yếu đi, họ cũng trở nên nhạy cảm hơn với các kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ môi trường.
Khi Du Hạ chìm trong giấc ngủ, các lính gác khác như cũng vô thức muốn bảo vệ cô. Họ lần lượt mở rào chắn tinh thần của mình, phát ra tinh thần lực xa lạ nhưng đầy thiện ý, giống như một bức tường dày chắc chắn dựng lên một pháo đài an toàn để cô cảm thấy yên lòng ngay cả trong giấc mơ.
Trong khi cô ngủ, Hoắc Lẫm và nhóm lính gác không hề nhàn rỗi. Một số chia nhau đi thăm dò đường, tìm kiếm lối thoát an toàn, số khác đi đến những điểm vật tư gần đó để tìm kiếm thức ăn.
Mỗi người trong họ đều có suất lương thực được phân, nhưng vật tư đã lâu không được tiếp tế. Những người quản lý vật tư thường giữ lại một phần nhỏ để phân phát nhưng số lượng có hạn, phụ thuộc vào may mắn của họ khi đến nơi. Không phải điểm vật tư nào cũng còn đồ dùng sót lại.
Khi Du Hạ tỉnh dậy, bên ngoài trời đã hửng sáng.
Một con báo đen khổng lồ và con sói tuyết của Nyx đang nằm cạnh bên chân cô. Thấy cô thức dậy, chúng lập tức đứng dậy tiến lại gần cô.
Dù vẫn còn khá là sợ hãi trước những loài thú lớn như vậy, nhưng sau khi nghe Hoắc Lẫm giải thích tối qua, cô hiểu rằng tinh thần thể thực chất là một phần ý thức của lính gác và người dẫn đường.
Nói cách khác, con báo đen và sói tuyết trước mặt thực ra chính là Hoắc Lẫm và Nyx.
Con báo đen cúi đầu to lớn về phía cô, đẩy vào lòng cô một cái. Du Hạ vô thức đưa tay vuốt ve nó, nó cũng lập ngã xuống nằm ngửa ra, để lộ cái bụng đầy tin cậy của mình.
Sói tuyết cũng không kém phần hào hứng, nó vẫy đuôi chạy tới cọ vào cô, thậm chí còn liếʍ một cái lên chân trần của cô nữa.
Lúc này, Nyx đang trên đường quay về, đột nhiên cảm nhận được vị ngọt ngào lan tỏa trong đầu, hắn mới khẽ nhếch môi: “Ngọt thật.”
Hoắc Lẫm đứng bên cạnh lạnh lùng liếc xéo hắn.
“Gào!!!” Con báo đen đột ngột bật dậy đẩy con sói tuyết ra xa.
Du Hạ vội lao tới ngăn cản: “Đừng đánh nhau mà!”
Ngay lập tức, cả hai con thú ngừng tấn công, chỉ khẽ nhe răng với nhau để biểu thị sự hòa bình.
“Em... em tỉnh rồi!”
Du Hạ ngẩng đầu, thấy một lính gác đứng ở cửa, trông lóng ngóng, không biết để tay chân vào đâu.
Hai lính gác khác tò mò thò đầu ra nhìn, nhưng bị một người khác nghiêm mặt làm họ phải lùi lại.