“Nếu hắn rơi vào tay tôi thì...” Nyx nghiến răng, nắm tay siết chặt phát ra âm thanh răng rắc, ánh mắt tràn ngập sát ý.
Hoắc Lẫm nghiêng đầu khẽ nói: “Hắn đã chết rồi.” Người lính gác giấu cô đi có lẽ nên cảm thấy may mắn vì đã chết, nếu không thì chính tay anh sẽ xé xác hắn ra.
Lúc này Du Hạ lại cảm thấy khát khô cổ, mới cầm lấy chiếc bình nước khổng lồ của Hoắc Lẫm uống từng ngụm nhỏ, không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người họ.
Cả hai nhìn cô uống nước, ánh mắt lặng lẽ nhìn xuống đôi tai nhỏ trong suốt, giống như vây cá xuất hiện bên cạnh cô. Tâm trạng của họ càng thêm nặng nề.
Cô đang tiêu hao quá nhiều tinh thần lực, kết hợp với áp lực tâm lý khiến cơ thể cô ngày càng cảm thấy khát nước.
Để tinh thần lực của người dẫn đường hồi phục tốt nhất thì sẽ cần một môi trường yên tĩnh và thoải mái như các tháp trắng. Tinh thần thể của cô là một chú cá heo, nếu không có đại dương hay hồ nước thì ít nhất cũng cần một bể nước để cô ngâm mình.
Nhưng hiện tại, họ đang ở khu vực ô nhiễm. Ngay cả khi khu vực sinh sống chưa cạn nước thì nguồn nước ở đây rất có thể cũng đã bị nhiễm độc.
Du Hạ đặt bình nước xuống, dùng tay lau miệng, nhận thấy ánh mắt hai người đàn ông đang nhìn mình, cô mới xấu hổ cười: “Em… em cứ cảm thấy khát lắm.”
Hoắc Lẫm giải thích: “Tinh thần thể của em là cá heo, em đã giúp tôi sửa chữa cảnh quan tinh thần nên đã tiêu hao khá nhiều tinh thần lực. Cảm giác khát nước là bình thường thôi.”
Nyx nghe vậy, hắn không nhịn được mà hỏi, thái độ cũng thân thiện hơn nhiều: “Người giám hộ trước đây của em là một lính gác đúng không? Hắn không nói cho em biết điều này sao? Thế em đã lớn lên kiểu gì vậy?”
Hắn thật không thể hình dung nổi loại lính gác nào có thể đối xử với người dẫn đường theo cách như thế.
Cũng không tưởng tượng nổi môi trường cô sống phải tồi tệ đến nhường nào.
Hoắc Lẫm giơ tay ngăn hắn lại, kiên nhẫn giải thích cho Du Hạ về khái niệm lính gác, người dẫn đường và sự khác biệt giữa họ với người bình thường.
Du Hạ chăm chú lắng nghe, dần dần có cái nhìn tổng quan hơn về thế giới này.
Lính gác sở hữu cơ thể mạnh mẽ gấp nhiều lần người thường.
Tuy nhiên, do các giác quan nhạy bén nên họ rất dễ bị các yếu tố bên ngoài gây rối loạn tinh thần và cần sự hỗ trợ từ người dẫn đường để làm dịu và cân bằng.
Nếu ví lính gác như những chú chó điên thì người dẫn đường chính là sợi dây xích có thể khống chế họ.
Cả lính gác và người dẫn đường đều sở hữu tinh thần thể, thường là hình dạng động vật hoặc thực vật, phản ánh phần nào tính cách và tâm hồn của chủ nhân.
Nhưng người dẫn đường rất hiếm, lại không có cơ thể mạnh mẽ như lính gác, vì thế cần được bảo vệ nghiêm ngặt và thường sống ở những hành tinh an toàn với môi trường rất tốt.
Sau khi hiểu được thành phần cơ bản nhất của thế giới này, cuối cùng Du Hạ cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng tin với Hoắc Lẫm và Nyx cũng tăng thêm phần nào.
Ít nhất cô còn biết rằng những người trước mặt sẽ không làm hại cô.
Cô cũng dần hiểu được nguồn sức mạnh trong cơ thể mình chính là tinh thần lực và chú cá heo nhỏ là tinh thần thể của cô.
Hơn nữa, cô hiểu rằng “người giám hộ” mà Hoắc Lẫm nhắc tới chính là lính gác.
Mối quan hệ này giống như sự giám hộ của người lớn tuổi đối với trẻ em: bảo vệ, chăm sóc và chịu trách nhiệm toàn bộ cho người dẫn đường. Nhưng về bản chất mối quan hệ thì...