Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 18: Bị bạo hành?

Nhất là khi mới gặp Du Hạ, họ đã thiết lập liên kết tinh thần ngay lập tức, giao tiếp trong ý thức trở nên sâu sắc hơn nhiều so với người bình thường.

Nyx là người đầu tiên nhận ra điều kỳ lạ, vì hắn thấy khẩu hình của Du Hạ không giống với bất kỳ ngôn ngữ phổ thông nào.

Cả hai vội vàng mở hệ thống phiên dịch trên thiết bị đầu cuối lên.

Mặc dù đa phần mọi người đều sử dụng ngôn ngữ phổ thông, nhưng trong hệ Sao Selo, có hàng trăm hành tinh có người sinh sống. Lính gác và người dẫn đường chiếm tỷ lệ nhỏ còn người bình thường không thể giao tiếp bằng tinh thần lực như họ.

Ngôn ngữ và chữ viết được Liên Bang thu thập, bao gồm cả các phương ngữ nên hiện tại đã có hơn một trăm loại.

Nhưng hệ thống phiên dịch cũng không thể nhận dạng được ngôn ngữ của Du Hạ.

“Có lẽ là một ngôn ngữ cực kỳ hiếm đây,” Nyx nói: “Hệ thống không thể thu thập toàn bộ ngôn ngữ trong hệ Sao Selo. Một số cư dân ở các hành tinh xa xôi không muốn gia nhập Liên Bang nên vẫn duy trì nền văn minh nguyên thủy.”

Nhưng điều này lại khiến họ cảm thấy tình hình càng tệ hơn.

Một người dẫn đường không biết chữ, không biết ngôn ngữ phổ thông, không nhận ra thiết bị đầu cuối, thậm chí còn không biết mình là một người dẫn đường... Điều này làm họ liên tưởng ngay đến tình huống tồi tệ nhất.

Có khả năng lính gác đã giấu cô đi để ngăn cô giao tiếp với thế giới bên ngoài và chẳng dạy cô điều gì cả.

Nhìn thân hình gầy yếu nhỏ bé của cô, họ đột nhiên nghĩ rằng cô rất thường xuyên bị bỏ đói.

Sợ rằng cô đã phải chịu đựng những sự ngược đãi đáng sợ, Hoắc Lẫm nhẹ nhàng kéo tay cô định kiểm tra kỹ hơn. Nhưng anh sợ làm cô hoảng sợ nên mới hỏi trước: “Trước đây em có thường xuyên bị thương không?”

“Bị thương hả?” Du Hạ ngập ngừng, sau đó khẽ gật đầu.

Bởi vì có năng khiếu về ngôn ngữ và chữ viết, từ nhỏ cô thường theo mẹ đi thu thập và ghi chép tàn tích của nền văn minh cũ hoặc đến các khu vực khác nhau để liên lạc. Bị thương là chuyện xảy ra như cơm bữa, nhưng chỉ là những vết thương ngoài da thôi.

Ba cô là một người có thành tựu lớn trong y học, ông đã sáng chế ra nhân tố siêu phục hồi với nguồn tài nguyên hạn chế trong thế giới hậu mạt thế này. Kết hợp với buồng trị liệu, cho dù vết thương có nghiêm trọng đến đâu, chỉ cần còn một hơi thở, nằm trong đó một lúc là sẽ khỏe lại được, không để lại bất cứ vết sẹo nào.

Tuy nhiên, trước khi cô đến thế giới này, buồng trị liệu vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt bởi vấn đề thiếu hụt tài nguyên.

Khi thấy cô gật đầu, ánh mắt của Hoắc Lẫm và Nyx lập tức trở nên lạnh lẽo.

*Cái tên lính gác đó đáng chết thật!*

Du Hạ nhìn thấy mặt hai người kia tự nhiên lạnh tanh, cô mới rụt cổ lại, thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì sao ạ?”

Hoắc Lẫm nhẹ nhàng nâng cổ tay cô lên, động tác cẩn thận như đang cầm một báu vật mong manh dễ vỡ: “Còn đau không? Chỗ vết thương của em ấy.”

Hóa ra là quan tâm đến vết thương cũ của cô, trong lòng Du Hạ dâng lên một chút ấm áp, cô khẽ cười: “Không đau nữa ạ, với lại cũng sẽ lành sớm thôi, thậm chí còn không để lại sẹo nữa.”

Thái độ bình thản như đã quen với điều này của cô khiến hai người đàn ông trước mặt càng thêm xót xa và giận dữ.

Đừng nói cô là một người dẫn đường, ngay cả nếu chỉ là một người bình thường thì việc bị đối xử như vậy cũng không thể tha thứ được!