Du Hạ nghe thấy những từ khóa như “hành tinh Đức Mạn” và “khu vực ô nhiễm”, cô lập tức im lặng. Hóa ra, cô thực sự không còn ở Trái Đất nữa.
“Em có quen biết lính gác hoặc người dẫn đường nào khác không?” Hoắc Lẫm thấy tâm trạng cô có vẻ trầm xuống, anh mới cố gắng nhẹ giọng hỏi.
Du Hạ ngơ ngác: “Lính gác là gì? Người dẫn đường là gì ạ?”
Hoắc Lẫm và Nyx không ngờ ngay cả những khái niệm cơ bản này mà cô cũng không biết. Hai người nhìn nhau, trong lòng họ đều có chung một suy đoán.
Để xác minh, Hoắc Lẫm tháo chiếc đồng hồ thiết bị đầu cuối trên tay ra đưa cho cô: “Nhận ra không?”
Du Hạ lắc đầu.
Hoắc Lẫm mở giao diện thiết bị lên chỉ vào một hàng chữ trên hình chiếu ba chiều: “Còn chữ này nữa, em có nhận ra không?”
Du Hạ nhìn kỹ, đó là những ký tự mà cô chưa từng thấy.
Rõ ràng, họ có thể hiểu ngôn ngữ của nhau nhưng chữ viết lại hoàn toàn xa lạ.
Từ nhỏ cô đã được học hành đầy đủ trong căn cứ, ba mẹ cô là giáo viên và bác sĩ. Sau khi thế giới được tái thiết, cách thức sinh tồn và giáo dục đều thay đổi. Hệ thống giáo dục dựa vào thiên phú từng đứa trẻ để truyền đạt kiến thức phù hợp.
Du Hạ có tài năng về ngôn ngữ nhưng trong y học lại rất bình thường. Thậm chí, cô còn sợ máu và kim tiêm. Sau này, nhờ ba giúp đỡ điều chỉnh tâm lý nên cô mới phần nào khắc phục được vấn đề này. Vì thế, cô học được một số kiến thức y học cơ bản nhưng chủ yếu chỉ tập trung vào ngôn ngữ và công việc khảo cổ thôi.
Lần này, nhiệm vụ của cô là đi đến một căn cứ lớn khác để đàm phán, trao đổi tài nguyên và thông tin, vừa làm phiên dịch vừa đảm nhận vai trò ngoại giao. Đồng thời, cô cũng phụ trách một số công việc hậu cần y tế đơn giản.
Nhưng rồi xảy ra sự cố. Sau khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đã ở một thế giới hoàn toàn xa lạ rồi.
Hoắc Lẫm thấy cô không nhận ra ngôn ngữ phổ thông thì khá ngạc nhiên, lại thử chuyển sang vài loại chữ viết khác nhưng Du Hạ vẫn lắc đầu, nói rằng cô không biết.
Bất chợt, Nyx mở miệng nói: “Anh phát hiện ra chưa?”
Hoắc Lẫm quay mặt qua nhìn hắn: “Phát hiện ra gì?”
Nyx nhìn chằm chằm vào Du Hạ: “Anh thử chặn tinh thần lực của mình xem.”
Hoắc Lẫm khựng lại, sau đó cũng làm theo.
Rồi Nyx bắt đầu hỏi Du Hạ vài câu, Du Hạ đáp lại bằng một câu.
Lần này, Hoắc Lẫm hoàn toàn không hiểu gì. Đó là một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ.
Không phải ngôn ngữ phổ thông của Liên Bang mà cũng chẳng phải bất kỳ thứ tiếng nào anh từng biết.
Chỉ khi anh khôi phục tinh thần lực thì anh mới lại nghe hiểu được.
Anh sửng sốt, sau đó cũng nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Thực ra, không phải là anh "nghe" hiểu lời của Du Hạ mà là trực tiếp *hiểu* ý tứ của cô.
Bởi vì Du Hạ là một người dẫn đường có tinh thần lực, những gì cô muốn diễn đạt có thể trực tiếp thông qua giao tiếp tinh thần để truyền đạt đến họ.
Đây là một khả năng thiên phú đặc biệt giữa lính gác và người dẫn đường.
Bình thường, họ đều sử dụng ngôn ngữ phổ thông hoặc tinh thần lực luôn ở trạng thái mở. Dù hai bên nói những ngôn ngữ khác nhau, họ vẫn có thể giao tiếp mà không gặp vấn đề gì. Chỉ trừ khi tinh thần lực bị cố ý chặn lại và ngôn ngữ nói ra không phải thứ bên kia hiểu.
Do thói quen từ khi sinh ra nên lính gác và người dẫn đường luôn sử dụng cách này một cách tự nhiên. Nên lúc đầu Hoắc Lẫm cũng không nhận ra điều gì bất thường.