Hiện tại, khi ngồi trên bàn, tầm mắt của Du Hạ gần như ngang bằng với Nyx. Trước giờ rất hiếm khi cô gặp được người cao như vậy, mà mấy người đàn ông trước mặt cô ước chừng đều cao trên hai mét. Khi họ đứng trước cô, cảm giác như có một loại áp lực vô hình nào đó muốn nghiền nát cô luôn vậy.
Quan trọng nhất là ánh mắt họ nhìn cô quá mức nóng bỏng, không rời khỏi cô dù chỉ một giây khiến cô có ảo giác mình bị một loài dã thú ăn thịt lớn nhắm đến.
Dù ánh mắt của họ có vẻ mềm mại hơn, giống như ánh mắt của những chú chó con thì cũng không làm giảm được áp lực mà họ mang lại.
Nyx nhận ra sự bất an của cô, lập tức đuổi đám lính gác này đi tìm những vật tư có ích.
Khi đám lính rời đi, cuối cùng Du Hạ cũng được thở phào nhẹ nhõm, cảm giác áp bức nặng nề mới tan biến đi hẳn.
“Tôi là Nyx, lính gác cấp S.” Nyx bắt đầu giới thiệu bản thân: “Thuộc quân đoàn số 7 của Liên Bang, hiện tại là đội trưởng đội số 19.”
Du Hạ mỉm cười với hắn: “Chào anh, tôi là Du Hạ.”
Nyx nhìn nụ cười của cô, trái tim như nhộn nhạo hẳn, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn tiếp tục nói: “Trước đây tôi là Thiếu tá, tài sản của tôi...”
Hoắc Lẫm lộ ra vẻ mặt vô cảm ngắt lời hắn: “Bây giờ không phải lúc để nói chuyện này đâu.”
Nyx lập tức nghiêm mặt, mở thiết bị liên lạc của mình lên: “Đúng rồi, trước tiên hãy báo cáo việc của cô ấy đã. Không biết họ đã sửa xong tháp tín hiệu chưa...”
Hoắc Lẫm vươn tay ngăn cổ tay hắn lại rồi nói: “Không được báo cáo, chúng ta phải tự mình đưa cô ấy ra ngoài mới được.”
Nyx nhíu mày: “Ý anh là gì?”
Hoắc Lẫm trả lời: “Nhiệm vụ lần này có vấn đề lớn, còn có một người dẫn đường xuất hiện ở đây, những người cấp trên không đáng tin đâu.”
Nyx trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Tôi có thể liên lạc với một người khác.”
Hoắc Lẫm gật đầu, buông tay hắn ra. Nyx loay hoay với thiết bị liên lạc một lúc rồi lầm bầm vài câu chửi thề, suýt nữa bóp nát cả thiết bị.
Trong khu vực ô nhiễm thường không có tín hiệu, hoặc tín hiệu cực kỳ yếu. Trước khi vào đây, họ luôn mang theo những tháp tín hiệu di động nhỏ. Loại tháp này được thiết kế đặc biệt để chống lại từ trường lạ trong khu vực ô nhiễm, tháp mẹ đặt ở rìa khu vực do nhân viên phía sau kiểm soát.
Họ mang theo các tháp con nhỏ cỡ hạt gạo gắn vào đồng hồ thiết bị đầu cuối, kết nối với tháp mẹ để truyền tín hiệu, từ đó sẽ có thể liên lạc được với bên ngoài.
Phía sau thực sự đã liên lạc được, nhưng tất cả đều từ chối kết nối.
Ý đồ rất rõ ràng: không muốn họ giao tiếp với bên ngoài.
“Lũ này, lũ khốn nạn này...” Nyx hít sâu vài hơi, nhìn thấy Du Hạ đang co người lại nhìn mình, hắn lập tức nuốt lại những lời chửi thề xuống.
Có vẻ Hoắc Lẫm không hề bất ngờ trước kết quả này cho lắm, anh nói: “Chỉ có thể tự mình đưa cô ấy ra ngoài thôi.”
Nyx buộc phải tạm thời gác chuyện liên lạc qua một bên, quyết định tìm hiểu tình hình của Du Hạ trước.
“Người giám hộ của cô là ai? Tại sao anh ta lại đưa cô đến đây?”
“Tôi cũng không biết sao mình lại đến được đây nữa.” Du Hạ lắc đầu rồi hỏi họ: “Có thể nói cho tôi biết đây là đâu được không?”
Hoắc Lẫm đáp: “Đây là hành tinh Đức Mạn, nơi chúng ta đang ở là khu vực ô nhiễm số 2 phía Bắc.”