Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 15: Những chú chó to xác.

Đám lính gác lập tức chia nhau kiểm tra mọi ngóc ngách của tòa nhà để đảm bảo không có mối nguy hiểm nào, sau đó phân công nhau tìm kiếm những vật dụng cần thiết.

Hoắc Lẫm nhẹ nhàng đặt Du Hạ lên một chiếc bàn mà lính gác vừa dọn sạch, chỉnh lại mái tóc rối của cô, giọng nói trầm ấm, dịu dàng an ủi cô: “Đừng sợ, an toàn rồi.”

Thấy Du Hạ ôm chặt cánh tay, thân thể còn run lên vì lạnh, Hoắc Lẫm khẽ nhíu mày, kéo thắt lưng định cởi chiến phục của mình để khoác cho cô.

Khi nãy chạy gấp, chiếc khăn choàng tìm được cho cô không biết đã rơi mất ở đâu.

Hoắc Lẫm còn chưa kịp cởϊ áσ ra thì Nyx đã nhanh nhẹn bước tới với một chiếc chăn. Hắn vỗ sạch bụi trên đó rồi nhẹ nhàng khoác lên người Du Hạ.

Nyx cau mày khi nhìn thấy cô chỉ mặc một chiếc áo ba lỗ trắng và quần short. Với nhiệt độ ở khu vực ô nhiễm luôn dao động từ 3℃ đến 6℃, hắn thực sự không thể hiểu nổi là cô đã sống sót ở đây bằng cách nào.

Du Hạ kéo chặt chiếc chăn quanh người, cuối cùng cũng cảm nhận được chút ấm áp.

“Cảm ơn.” Cô chân thành nói với Nyx.

Nyx cười tươi để lộ hàm răng trắng: “Không cần khách sáo thế đâu.”

Tinh thần thể của Nyx theo bản năng muốn lại gần cô, nhưng con báo đen của Hoắc Lẫm đã nhe nanh đe dọa, bảo vệ cô một cách quyết liệt.

Nyx bĩu môi, quay sang Hoắc Lẫm, nghi hoặc hỏi: “Có thật là anh không lén giữ cô ấy không đấy?”

Hoắc Lẫm điềm tĩnh đáp: “Một trăm ba mươi sáu điều luật bảo vệ người dẫn đường, tôi thuộc làu làu đấy nhé.”

Thấy đôi môi Du Hạ khô khốc, nhợt nhạt, Hoắc Lẫm rút ra nửa chai nước còn lại, đưa cho cô: “Uống chút nước đi.”

Du Hạ khát đến mức không còn nghĩ ngợi được gì nữa. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy mình khát đến vậy. Cô nhận lấy chai nước, uống một hơi hết hơn nửa rồi liếʍ môi, kiềm chế cơn khát, đưa chai nước lại cho Hoắc Lẫm.

Hoắc Lẫm đẩy chai nước trở lại sát miệng cô, giọng trầm ấm: “Không cần để dành. Uống bao nhiêu thì uống. Chúng tôi còn nước mà.”

Vừa dứt lời, Nyx đã lấy thêm một chai nước đặt bên cạnh Du Hạ.

Những lính gác khác cũng lần lượt móc nước của mình ra đưa cho cô.

Họ đã nhìn thấy tinh thần thể của cô, hiểu rằng giờ đây, cô là người cần nước nhất hơn bất kỳ ai.

Lính gác và người dẫn đường có tinh thần thể với thuộc tính khác nhau, nên khả năng và cơ thể của họ cũng bị ảnh hưởng theo.

Trong khu vực ô nhiễm này, rất hiếm lính gác có tinh thần thể thuộc hệ nước, cô với chú cá heo nhỏ của mình chắc chắn là một ngoại lệ đặc biệt.

Các lính gác thường được cử đến những khu vực có biển hoặc hồ nước ô nhiễm để làm nhiệm vụ.

Bây giờ tình hình đã tạm thời an toàn. Ngoài hai lính gác đứng canh ở cửa ra, những người còn lại đều tụ lại gần Du Hạ.

Cô bị bao quanh bởi những người đàn ông cao lớn, vai u thịt bắp, như thể bị nhốt trong vòng vây kín mít.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra ánh mắt của họ nhìn mình rất giống với ánh mắt Hoắc Lẫm trước đó – đôi mắt như ánh lên sự ngây ngô trung thành, pha lẫn chút bối rối chẳng khác nào ánh mắt của những chú chó to xác.

Cô có ảo giác như đang bị cả một đàn chó lớn vây quanh.

Thấy Hoắc Lẫm che chắn cho cô cực kỳ chặt chẽ, ánh mắt đầy cảnh giác, Nyx cười khẩy: “Yên tâm, chúng tôi tự kiểm soát được. Nếu ai không kiểm soát nổi thì tôi sẽ dạy họ vài bài học trước.”

Những lính gác đang vô thức nuốt nước bọt vì ngửi được Pheromone của cô lập tức lùi về sau hai bước.

Ngay cả Nyx cũng không kiềm chế được, hít một hơi thật sâu để đè nén cơn bồn chồn đang dâng trào trong cơ thể. Hắn kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống đối diện Du Hạ.

Dù cố nặn ra một nụ cười thân thiện, ánh mắt của hắn vẫn sắc lạnh, hàm răng nanh sắc nhọn lộ ra dưới khóe môi, cộng với phong thái có phần thô bạo của mình, tất cả khiến hắn trông không khác gì một kẻ cướp đang định dụ dỗ con tin.

Tinh thần thể của Nyx là một con sói tuyết lớn đang ngồi xuống bên cạnh hắn, ngửa mặt hú lên một tiếng “Auuuuu!” rồi vẫy đuôi, nhe răng cười như một chú chó to lớn hiền lành, cố gắng tỏ vẻ dễ gần với Du Hạ.