Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 14: Chú cá heo nhỏ hoảng sợ

Bên ngoài, pháo đạn dội xuống như mưa khiến mặt đất rung chuyển dữ dội. Dưới sức công phá khủng khϊếp, căn cứ lính gác bỏ hoang này có vẻ như không thể trụ được lâu hơn nữa mà lắc lư chực chờ sụp đổ.

Nyx nghiến răng, quát lớn: “Chỗ này quá gần hậu phương! Đám khốn nạn đó sẽ nã pháo đến khi biến tất cả thành tro bụi. Phải tìm chỗ an toàn để bảo vệ cô ấy trước đã!”

Không còn thời gian để chần chừ, Hoắc Lẫm bế Du Hạ lên bằng một tay, chạy như bay ra ngoài.

Du Hạ bị anh nhấc lên nhẹ như không, cánh tay vững chãi của anh ôm chặt lấy cô tạo cảm giác an toàn đến lạ. Khoảng cách gần đến mức cô có thể cảm nhận được cơ bắp săn chắc của anh dù bị ngăn cách bởi lớp chiến phục. Má cô bỗng nóng bừng lên, cố vùng vẫy nhưng không thoát nổi.

Hoắc Lẫm chỉ nghĩ rằng cô không thoải mái nên đã khéo léo chỉnh lại tư thế bế để cô dễ chịu hơn.

Nhìn thấy những quả pháo lóe sáng trên bầu trời, cô đành ngoan ngoãn vòng tay qua vai anh, không dám nhúc nhích nữa.

Họ vừa rời khỏi căn cứ lính gác thì phía sau vang lên một tiếng nổ long trời, căn cứ lập tức chìm trong biển lửa, biến thành tro bụi.

“Lũ chó chết! Muốn hủy diệt luôn cả chúng ta cùng dị với chủng à?!”

Đám lính gác lầm bầm chửi rủa, tạo thành một vòng bảo vệ quanh Du Hạ, dẫn cô rời xa phạm vi hỏa lực rồi tiến sâu vào khu vực ô nhiễm.

Lúc này đã là nửa đêm, ánh sáng từ pháo đạn soi rõ cảnh vật xung quanh. Du Hạ mơ hồ nhìn thấy những tàn tích của các công trình trong màn sương mù dày đặc.

Mặc dù phần lớn đều đổ nát, bao phủ dấu tích thời gian, nhưng từ những chi tiết còn sót lại, cô vẫn có thể mường tượng được vẻ huy hoàng của nơi này trong quá khứ.

Hoắc Lẫm cùng những lính gác hộ tống cô len lỏi giữa khu tàn tích. Như thể có mắt sau lưng, họ né được tất cả những điểm rơi của pháo đạn một cách chuẩn xác và linh hoạt.

Du Hạ bị dọa đến mức toàn thân cứng ngắc, không biết từ lúc nào đôi tay cô đã ôm chặt cổ Hoắc Lẫm. Chú cá heo nhỏ cũng không chịu được áp lực, nhanh chóng rúc vào không gian tinh thần của cô để trốn. Lúc này, hai tai cô đã xuất hiện đôi vây trong suốt màu hồng nhạt, dấu hiệu của tinh thần thể.

Tinh thần thể hiện hình thường xảy ra khi người dẫn đường hoặc lính gác rơi vào trạng thái quá nhạy cảm hoặc tinh thần suy yếu.

Du Hạ là bị dọa đến mức phản ứng căng thẳng quá độ.

Thế giới của cô từ lâu đã không còn chiến tranh. Mặc dù từng trải qua một lần mạt thế khiến nền văn minh tụt lùi hàng trăm năm nhưng không hề xuất hiện những sinh vật đột biến khủng khϊếp hay tang thi. Khi loài người tái thiết, mọi nỗ lực đều dành cho sự sống còn, họ chỉ ra ngoài để tìm kiếm lương thực và di tích từ nền văn minh cũ.

Nỗi lo lớn nhất của họ là chia sẻ thực phẩm và thiếu hụt thuốc men nhưng tình hình cũng dần được cải thiện.

Cô chưa từng thấy những vũ khí có sức hủy diệt lớn như thế này luôn chứ đừng nói đến việc bị kẹt giữa một trận pháo kích như vậy.

Hoắc Lẫm cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, vòng tay anh càng siết chặt, màn chắn tinh thần mở rộng thêm để bao phủ hoàn toàn cô, đồng thời tăng tốc tìm một nơi trú ẩn.

Các căn cứ lính gác khác đều không thể đến được. Giờ đang là thời điểm họ nghỉ ngơi, nếu va chạm với những lính gác khác thì rất nguy hiểm.

May mắn là khu vực này không thiếu những ngôi nhà bỏ hoang. Dù phần lớn đã bị phá hủy hoặc vùi lấp dưới đống đổ nát nhưng vẫn còn một số ít có thể tạm dùng làm chỗ trú chân.

Hoắc Lẫm và những người khác dẫn Du Hạ vào một khu đô thị bỏ hoang, tìm được một tòa nhà vẫn còn khá nguyên vẹn.