Sói tuyết quay về bên cạnh Nyx, cúi thấp người, gầm gừ với Hoắc Lẫm đầy cảnh giác.
“Hoắc Lẫm, bộ anh điên rồi sao? Anh dám lén giữ một người dẫn đường à?!” Nyx giận dữ gầm lên: “Bảo sao lại trông anh tỉnh táo thế!”
Giờ thì Nyx đã hiểu tại sao Hoắc Lẫm nhất quyết phải rời khỏi khu vực ô nhiễm này. Nếu không ra ngoài thì người dẫn đường nhỏ bé kia chắc chắn không sống nổi.
Du Hạ núp sau lưng Hoắc Lẫm, ôm chặt chú cá heo nhỏ không dám thở mạnh.
Họ hung dữ quá!
“Đừng sợ, tôi sẽ không để họ làm hại em đâu.” Hoắc Lẫm cảm nhận được sự bất an của cô, khẽ quay đầu lại trấn an. Đuôi anh cuộn quanh cổ tay cô như một lời cam đoan vững chắc.
“Chúng tôi sẽ không làm hại cô đâu.” Nyx nhanh chóng lên tiếng, ánh mắt chuyển sang Du Hạ: “Chúng tôi sẽ giúp cô thoát khỏi sự khống chế của Hoắc Lẫm.”
Trong mắt bọn họ, Du Hạ rõ ràng đang bị Hoắc Lẫm giam giữ và thao túng.
Đám lính gác đồng loạt vào trạng thái sẵn sàng, chỉ chờ lệnh của Nyx là lao lên tấn công Hoắc Lẫm.
Thấy tình thế căng thẳng sắp nổ ra thành một trận chiến, dù chưa hiểu rõ toàn bộ câu chuyện nhưng Du Hạ vẫn nhận ra rằng nguyên nhân của sự đối đầu này chính là mình. Cô rụt rè lên tiếng, giải thích thay cho Hoắc Lẫm: “Là anh ấy đã cứu tôi. Anh ấy không làm hại tôi.”
Nyx nhướng mày: “Cứu cô? Ở đây ư?”
Du Hạ gật đầu.
Đám lính gác nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ hoài nghi. Họ muốn tin lời cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp này, nhưng đây là khu vực ô nhiễm mà. Sao cô có thể tự vào được đây nhỉ?
Nếu cô thật sự là người dẫn đường mà Hoắc Lẫm lén nuôi thì việc cô bênh vực anh cũng chẳng có gì lạ.
Sau cùng Nyx quyết định cho Hoắc Lẫm cơ hội giải thích. Đánh nhau với một lính gác cấp S trong tình trạng tinh thần sung mãn không phải là điều khôn ngoan, đặc biệt khi có khả năng khiến người dẫn đường bị thương.
Dù Hoắc Lẫm có vi phạm quy định bảo vệ người dẫn đường nhưng họ cũng cần giữ tình hình ổn định trước.
Nyx giơ tay ra hiệu cho đồng đội hạ vũ khí, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoắc Lẫm: “Rốt cuộc là thế nào?”
“Cô ấy bị những lính gác khác đưa vào đây.” Hoắc Lẫm đáp ngắn gọn, không hề tỏ vẻ muốn đối đầu. Với anh, sự an toàn của Du Hạ là ưu tiên hàng đầu.
Nyx là một trong số ít lính gác đáng tin cậy. Nếu có sự giúp đỡ của hắn, cơ hội đưa Du Hạ rời khỏi đây sẽ cao hơn.
Nyx liếc nhìn Du Hạ, thấy cô vẫn nắm lấy đuôi Hoắc Lẫm, ánh mắt tràn ngập niềm tin dành cho anh. Hắn phất tay với đội của mình.
Đám lính gác thu lại tư thế tấn công, bầu không khí căng thẳng dần dịu đi.
Hoắc Lẫm nhíu mày, liếc qua họ một lượt, giọng lạnh tanh nói: “Thu Pheromone của các người lại đi! Đừng làm cô ấy ngạt thở.”
Những lính gác quá phấn khích khi nhìn thấy Du Hạ, vô thức phát tán Pheromone nồng nặc. Mùi nặng đến mức Hoắc Lẫm chỉ muốn cho mỗi người một nhát dao.
Đám lính gác: “...”
Nyx và những người khác nhanh chóng thu hồi luồng Pheromone mà họ vô thức phát tán.
Hoắc Lẫm thấy bọn họ đã tự kiểm soát được, cũng thu con dao lại nhưng vẫn giữ Du Hạ ở sau lưng, ánh mắt cảnh giác không dám lơi lỏng.
“Ầm!”
Một quả pháo nữa rơi xuống gần đó, tiếng nổ lớn vang lên khiến Du Hạ theo phản xạ đưa tay bịt chặt tai. Chú cá heo nhỏ cũng bắt chước động tác của cô, dùng vây bịt tai mình lại, trông vừa ngây ngô vừa đáng yêu.
Hoắc Lẫm lập tức kéo cô vào lòng, kích hoạt màn chắn tinh thần để cách âm hoàn toàn tiếng pháo.