Sau Khi Trở Thành Người Dẫn Đường Đỉnh Cấp, Được Các Đại Lão Theo Đuổi

Chương 12: Là thằng khốn nào đã đưa cô đến đây

Từ góc nhìn của cô, họ chẳng khác gì những gã khổng lồ cả.

So với những người đàn ông xa lạ này, Du Hạ cảm thấy Hoắc Lẫm vẫn đáng tin hơn nhiều, nên cô im lặng, không hề động đậy.

Cô cảm nhận được luồng khí tức nóng nảy tỏa ra từ họ, bản năng mách bảo rằng đây là những kẻ rất nguy hiểm.

Đúng lúc này, một quả pháo bay từ xa tới, như sao băng giáng xuống căn cứ lính gác làm nổ tung và phá hủy nửa căn nhà.

Đây là căn cứ gần hậu phương nhất, nằm ngoài phạm vi an toàn do hậu phương phân định. Để ngăn chặn dị chủng vượt qua giới tuyến này, cũng như đề phòng lính gác lười biếng, hậu phương thường xuyên tiến hành bắn phá.

Tình huống xảy ra quá bất ngờ. Những lính gác vốn đã tổn thương tinh thần luôn cận kề bờ vực bạo phát, không kịp mở màn chắn tinh thần. Tiếng pháo quá gần khiến họ suýt điếc, đầu ong ong, choáng váng và buồn nôn.

Coi như là họ vẫn còn may mắn khi quả pháo không trúng trực tiếp vào phòng này, chỉ bị sóng xung kích tác động làm rung lắc cả căn cứ, đồ đạc đổ vỡ khắp nơi.

Trong số đó có cả chiếc thùng lớn mà Du Hạ đang ẩn náu.

“Rắc!” Chiếc thùng nứt toác.

Khoảnh khắc thùng vỡ, Du Hạ bị bụi bẩn trong phòng làm sặc, ho khan mấy tiếng.

Khi cô ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là ánh nhìn ngơ ngác của một căn phòng toàn lính gác.

Đám lính gác mở to mắt, ngây người nhìn Du Hạ đang co lại trong thùng như thể không dám tin vào mắt mình. Họ lẩm bẩm: “Tôi bị hoa mắt à? Hình như tôi vừa thấy một cô gái nhỏ nhắn thì phải.”

“Hình như... tôi cũng thấy nữa. Tóc màu hồng nhạt rất xinh đẹp, đôi mắt sáng trong như ngọc lam. Ôi, cô ấy đang nhìn tôi kìa. Chắc chắn là ảo giác rồi. Có lẽ tinh thần sắp tan vỡ rồi nên mới xuất hiện giấc mộng đẹp trước khi chết.”

“Tiêu rồi, tôi cũng thấy ảo giác nữa. Tinh thần của tôi hỏng thật rồi.”

“Tôi còn tệ hơn. Hình như tôi ngửi được mùi của người dẫn đường. Có phải là giấc mơ đẹp trước khi chết không?”

Hả...? Người dẫn đường?

Người dẫn... người dẫn đường á?!

Đám lính gác cuối cùng cũng hoàn hồn, mắt trừng lớn, khí huyết dâng trào, suýt nghẹt thở mà hét lớn: “Ôi trời ơi! Người dẫn đường!!!!!!!!”

Tinh thần lực của họ lan tràn dữ dội. Chú cá heo nhỏ trong không gian tinh thần của Du Hạ bị luồng tinh thần bồn chồn này tác động, phát ra một tiếng kêu nhỏ.

Tiếng kêu trong trẻo và êm ái của chú cá heo nhỏ vang lên giữa bầu không khí căng thẳng như một bản giao hưởng tuyệt đẹp giữa nơi u ám này.

Khi thấy tinh thần thể của cô, đám lính gác không còn nghi ngờ gì nữa. Đây chắc chắn là một người dẫn đường.

“Thằng khốn nào lại dám đưa cô ấy tới cái nơi quái quỷ này vậy? Bộ điên rồi à?”

Ngay cả ở hậu phương, người dẫn đường cũng cần được bảo vệ nghiêm ngặt. Nếu cần trị liệu tinh thần, cùng lắm chỉ cần đến một lần rồi về. Nhưng lại đưa cô vào khu vực ô nhiễm là sao? Đừng nói đến dị chủng hay chất ô nhiễm, chỉ riêng khí độc ở đây cũng đủ lấy mạng cô rồi.

Người vừa lên tiếng liếc nhìn mọi người rồi tất cả cùng ngầm hiểu, ánh mắt đồng loạt quay về phía kẻ khả nghi nhất: Hoắc Lẫm.

Nyx là người đầu tiên nhận ra chuyện mà Hoắc Lẫm đã làm. Hắn lập tức thả tinh thần thể của mình ra để bảo vệ người dẫn đường nhỏ bé kia.

Một con sói tuyết khổng lồ vừa oai vệ vừa dữ tợn, lao về phía Du Hạ. Nhưng ngay lúc đó, một con báo đen từ sau lưng cô phóng ra va chạm với sói tuyết và lao vào một cuộc chiến.

Hoắc Lẫm chắn trước Du Hạ, rút thanh dao sắc bén bên hông ra giơ ngang ngực. Ánh bạc của lưỡi dao phản chiếu đôi mắt lạnh lẽo đầy sát khí của anh: “Kẻ nào dám tiến lại gần thì tôi sẽ gϊếŧ chết kẻ đó!”