Thể chất của người dẫn đường vốn không thể sánh được với lính gác – những kẻ có thể chống đỡ cả đạn pháo. Chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng có thể trở thành đòn chí mạng với cô.
Nyx đã cảm thấy có điều bất ổn với nhiệm vụ này từ vài ngày trước. Nhưng quyền hạn của họ chỉ cho phép liên lạc với hậu phương, mà hậu phương thì không những không cung cấp vật tư mà còn cấm tiệt bất kỳ ai rời khỏi khu vực ô nhiễm. Chỉ có một mệnh lệnh duy nhất là: chiến đấu đến cùng.
Những khu vực từng là vùng cư trú sầm uất của con người giờ đây đều bị san bằng trong các cuộc giao tranh.
Hậu phương có dàn vũ khí hủy diệt mạnh mẽ, từng được dùng để đối phó dị chủng nhưng giờ lại chuyển hướng nhằm vào chính họ – chặn đứng bất kỳ ai có ý định rút lui.
Nyx bất lực. Là đội trưởng một đội nhỏ, từ khi bị tước quân hàm thiếu tá, hắn đã mất hầu hết quyền hạn. Nếu không, đám khốn ở hậu phương kia đừng mong cản được hắn đưa lính gác của mình ra ngoài.
Không phải là hắn không thể cho Hoắc Lẫm quyền hạn mà là hắn không thể mở ra tiền lệ này được. Nếu không, đám lính gác đang đỏ mắt kia sẽ hoàn toàn mất kiểm soát, lúc đó khó mà quản được.
Chắc chắn là Hoắc Lẫm hiểu rõ đạo lý này. Tình trạng của anh hiện giờ rất ổn định, sao lại có ý định muốn chạy trốn một mình nhỉ?
Nyx từng học cùng quân đội với Hoắc Lẫm nên phần nào hiểu được con người anh. Hoắc Lẫm không phải loại người làm những chuyện như thế. Nhưng giờ nhìn ánh mắt của Hoắc Lẫm, Nyx tự nhiên cảm thấy anh có thể xông lên cướp thiết bị liên lạc của mình bất cứ lúc nào.
Tay Nyx bất giác chạm vào chuôi dao bên hông, lạnh giọng nói: “Nếu anh đã hào phóng thế thì… giá này thì sao?”
Hoắc Lẫm nhìn thấy Nyx giơ một ngón tay lên, không hề suy nghĩ mà gật đầu ngay lập tức: “Được.”
Nyx nhướng mày: “Đừng nhầm, không phải một trăm vạn tinh tệ đâu, mà là mười triệu đấy.”
Hoắc Lẫm vẫn không đổi sắc: “Oke.”
Nyx thấy anh thậm chí còn không chớp mắt, cuối cùng mới nhận ra sự quyết tâm rời khỏi đây của anh lớn đến mức nào. Ở nơi này, hầu như không có lính gác nào đủ khả năng trả nổi cái giá đó cả.
Mức giá mười triệu tinh tệ này vừa là thử thách Hoắc Lẫm, vừa là con số mà đám khốn nạn phía sau đưa ra để thông qua.
Nyx nhướng mày cười lạnh: “Ái chà, làm lính đánh thuê kiếm được lắm tiền vậy à?”
Ở đây không chỉ có mỗi Hoắc Lẫm làm lính đánh thuê, ít nhất một phần ba số lính gác trong đợt này đều là lính đánh thuê. Nhưng dù là lính đánh thuê cũng đâu có ai cân được cái giá này đâu chứ.
Hoắc Lẫm không do dự, mở thiết bị của mình lên: “Tôi sẽ chuyển trước một nửa, ra ngoài rồi thanh toán nốt.”
Nyx không đáp.
Hắn muốn xem thử là rốt cuộc Hoắc Lẫm đang giấu chuyện gì.
Sự thật là... chỉ cách chỗ họ năm mét, Hoắc Lẫm đang giấu một người dẫn đường vô cùng quý giá.
Người dẫn đường đó là Du Hạ, hiện đang mơ mơ màng màng nằm trong một cái thùng lớn. Hoắc Lẫm đã dựng tường chắn tinh thần cho cô khiến cô không nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, nhưng vẫn qua khe hở nhìn thấy có bảy tám người đàn ông cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn bước vào căn phòng.
Những người này, từng người một đều tay dài chân dài, vai rộng ngực nở, bộ chiến phục bó sát tôn lên những đường nét cơ bắp cuồn cuộn. Cánh tay họ to đến mức trông như có thể dễ dàng đấm nát đầu cô chỉ bằng một cú đấm vậy.