Lính gác mạnh mẽ hơn người thường, đúng vậy. Khi năng lực này lần đầu được phát hiện, nó được coi là món quà mà thần linh đã ban tặng.
Nhưng bất kỳ món quà nào của thần cũng đều đi kèm với cái giá tương xứng.
Cơ thể và giác quan mạnh mẽ gấp bội của lính gác đồng nghĩa với việc họ chịu đựng những đau đớn cũng gấp bội. Sự nhạy bén quá mức biến họ thành những kẻ dễ bị kích động, nóng nảy và nguy hiểm hơn cả dã thú.
Hiện tại, căn phòng này là nơi trú ẩn của một nhóm lính gác bị tổn thương tinh thần nặng nề, cấp thấp nhất cũng là cấp B. Với Du Hạ đang trốn trong chiếc thùng lớn thì không khác gì một miếng mồi ngon giữa bầy dã thú đã đói khát đến phát điên.
Hoắc Lẫm liếc nhanh về phía chiếc thùng lớn ở góc tường, sau đó quay sang hỏi Nyx: “Quyền hạn của anh đủ để đưa người ra ngoài không?”
Nyx mở mắt, ánh nhìn sắc bén: “Sao? Anh muốn ra ngoài à?”
“Ai ở đây mà chẳng muốn ra ngoài.” Hoắc Lẫm trả lời, ánh mắt kiên định: “Ra giá đi, bao nhiêu cũng được.”
Nyx kéo ghế ngồi xuống, châm một điếu thuốc chứa dẫn đường tố, nhả một làn khói mỏng vào không khí rồi cười nhạt nhìn Hoắc Lẫm.
“Tôi có bao nhiêu anh em ở đây? Quyền hạn của tôi chỉ đủ đưa một người ra ngoài thôi. Anh nghĩ mạng mình đáng giá đến mức nào? Hơn cả mạng của anh em tôi sao?”
Hiển nhiên, trong mắt Nyx, một lính đánh thuê không chính thức như Hoắc Lẫm chẳng phải là đồng đội hay anh em gì của hắn cả.
Hoắc Lẫm chẳng mảy may bận tâm đến điều đó. Thứ duy nhất anh để tâm là làm sao đưa Du Hạ rời khỏi nơi này an toàn.
“Anh nghĩ đáng bao nhiêu thì là bấy nhiêu.” Hoắc Lẫm gằn từng chữ, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Nyx: “Ra giá đi.”
Thấy sự quyết tâm trong lời nói và ánh mắt của Hoắc Lẫm, Nyx khựng lại một chút khi rít điếu thuốc.
“Muốn ra ngoài đến vậy sao?” Hắn bật cười nhẹ, ánh mắt pha chút trêu chọc: “Hoắc Lẫm, anh từng đi qua những vùng ô nhiễm còn nguy hiểm hơn thế này, đối mặt với tình cảnh tồi tệ hơn thế này nhưng chưa từng rút lui. Cớ gì giờ lại sợ đến mức bỏ chạy thế?”
Hoắc Lẫm vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng: “Tôi chỉ cần quyền hạn của anh. Những thứ khác không liên quan đến anh.”
Một lính gác khác trong nhóm sợ rằng Hoắc Lẫm sẽ bất chấp mọi thứ, thậm chí ra tay với Nyx để giành quyền ra ngoài nên đã lên tiếng can ngăn:
“Đừng nghĩ nữa. Chừng nào chưa quét sạch dị chủng trên bề mặt thì chẳng ai ra ngoài được, dù có quyền hạn cũng vô ích thôi.”
Trong bầu không khí căng thẳng, một lính gác khác bất mãn lên tiếng:
“Nơi này đã là tổ của đám dị chủng đó từ sớm. Nếu không tiêu diệt sạch chúng, chỉ cần còn lại một con thì chúng sẽ sinh sôi vô hạn. Thế mà cấp trên cứ trì hoãn tiếp tế, chẳng coi chúng ta là con người mà chỉ muốn biến chúng ta thành bia đỡ đạn.”
Lời than phiền đó cũng chính là mối lo lớn nhất trong lòng Hoắc Lẫm.
Vùng ô nhiễm này tuy không phải nơi tệ nhất anh từng gặp, nhưng lại là nơi mài mòn ý chí con người đến cùng cực. Nếu cứ tiếp tục bị cuốn vào, có bao nhiêu lính gác từ Quân đoàn Thứ Bảy đến đây thì sẽ có bấy nhiêu kẻ phải nằm lại.
Anh trầm giọng: “Phải tìm cách ra ngoài thôi.”
Đối với một người dẫn đường yếu ớt và quý giá như Du Hạ, điều kiện vật tư khắc nghiệt chỉ là một phần. Môi trường ngập tràn chất độc như nơi đây sẽ nhanh chóng vắt kiệt sức sống của cô.