Anh là lính gác cấp S, Pheromone của lính gác càng mạnh thì áp lực càng lớn.
Nhưng Nyx cũng là lính gác cấp S, tinh thần thể của hắn là một con sói tuyết, nổi danh với cái mũi cực kỳ nhạy cảm.
Nyx ngửi chiếc ống dẫn đường tố rỗng mà Hoắc Lẫm đưa qua. Đúng là mùi cỏ xanh, trên ống còn in chữ “A”.
Pheromone của Hoắc Lẫm vốn mang hương vị cỏ xanh. Hầu hết lính gác có điều kiện đều thích sử dụng dẫn đường tố mang mùi tương tự Pheromone của chính mình.
Chỉ khi một lính gác đã có người dẫn đường riêng, dẫn đường tố họ mang theo khi ra ngoài mới thường là hương vị Pheromone của người đó.
Nyx liếc nhìn Hoắc Lẫm. Hương vị dẫn đường tố này không giống với mùi hương mà hắn vừa thoáng ngửi thấy. Mùi hương kia ngọt dịu như suối nguồn, man mát thấm vào lòng người khiến tinh thần hắn phấn chấn hơn hẳn.
Hắn hít thêm một hơi, nhưng hương thơm đó đã mờ nhạt gần như không còn, trong khi Pheromone mạnh mẽ của Hoắc Lẫm như đang bốc lên như muốn khiêu chiến với hắn. Nếu không phải vì cả hai đang là đồng đội trên cùng một chiến tuyến thì Nyx sẽ không nghi ngờ việc Hoắc Lẫm đang chuẩn bị tấn công hắn.
Thấy Hoắc Lẫm ra vẻ bình thản, Nyx không truy cứu thêm nữa. Hắn tự tiêm cho mình ống dẫn đường tố cuối cùng rồi tựa lưng vào khung cửa, thở hắt ra một hơi mệt mỏi.
Sau nhiều ngày liên tiếp dọn dẹp khu vực chiến trường, tinh thần và thể lực của hắn đều đã cạn kiệt đến giới hạn, chẳng còn tâm trí để suy nghĩ gì khác nữa cả.
Hoắc Lẫm thấy Nyx không tiếp tục truy vấn, ánh mắt cũng lập tức dịu đi.
Dựa theo mức độ tinh thần lực của Du Hạ, anh ước tính cô đạt khoảng cấp B – không quá yếu nhưng vẫn bị Pheromone cấp S của anh hoàn toàn áp chế. Hương vị mà Nyx ngửi thấy có lẽ là mùi thoáng qua khi anh vừa tiếp xúc với cô.
Ánh mắt Hoắc Lẫm lướt qua đội lính gác trong căn phòng. Tất cả đều kiệt quệ tinh thần, đứng trên ranh giới sụp đổ. Từng người một trông như sẵn sàng phát điên.
Anh hỏi Nyx: “Chỉ còn lại các anh thôi sao?”
“Bọn tôi bị đánh tan tác rồi.” Nyx quay sang nhìn anh, nói với vẻ mặt u ám: “Vừa chặn được một đợt dị chủng lớn. Hiện tại, chúng đã tạm thời rút lui ra ngoài ranh giới an toàn. Nếu trước khi chúng tấn công lần nữa mà tiếp tế chưa tới thì chúng ta chỉ có nước chết ở đây mà thôi.”
Hoắc Lẫm cau mày: “Cả tháng nay vật tư chỉ đến hai lần. Phía trên nói gì không?”
“Phía trên cái gì? Cái bóng còn không thấy nữa là!” Một lính gác nhổ mạnh xuống đất, phẫn nộ nói: “Đám ngu phía sau chỉ biết ép chúng ta đánh, còn dọa nếu ai dám rút thì sẽ bị xử chung với đám dị chủng nữa.”
“Chúng nó thì núp sau hưởng thụ sung sướиɠ, mẹ kiếp!”
Hoắc Lẫm hỏi: “Cơ giáp còn bao nhiêu?”
Một lính gác khác thở dài: “Các đội khác tôi không biết, nhưng đội chúng ta thì cơ giáp của anh là cái cuối cùng rồi đấy. Sau này phải dùng mạng mình mà chặn rồi.”
Nói xong, bọn họ lần lượt bước vào phòng, tìm chỗ nằm hoặc ngồi để nghỉ ngơi.
So với cái đói hay đau đớn thể xác, tổn thương tinh thần là thứ hành hạ lính gác nhất.
Ngũ quan của họ vốn nhạy bén gấp nhiều lần người thường. Tinh thần bị tổn thương chẳng khác nào linh hồn họ bị xé rách khiến họ không thể thiết lập lá chắn tinh thần để loại bỏ các tác nhân gây rối bên ngoài nữa.
Hơn nữa, tổn thương tinh thần sẽ phóng đại cảm giác đau đớn từ vết thương thể xác.
Nghiêm trọng hơn, ý thức hỗn loạn sẽ kéo toàn bộ ký ức tiêu cực của họ gồm nỗi sợ, nỗi đau từ quá khứ ra khỏi sâu thẳm ký ức, bắt họ trải nghiệm lặp đi lặp lại trong đau khổ cho đến khi không chịu nổi mà chết đi.