Dù khuôn mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đang liên tục gào thét: *Cô nhóc này đáng yêu quá đi mất!*
Nghe cô gọi tên Baru, nét mặt Nyx thoáng biến đổi, quay sang nhìn Baru: “Ba-Ba-Baru?”
Baru bối rối vò mái tóc xoăn của mình, đã thế còn rối đến mức suýt đập đầu vào tường.
Du Hạ: “Có gì sai sao ạ?”
Nyx cố nhịn cười, giải thích với cô: “Anh ta tên là Baru, do anh ta căng thẳng quá nên hay bị nói lắp thôi.”
Du Hạ lập tức nói với Baru: “Xin lỗi nhé Baru. Em không có ý cười anh đâu.”
Baru vội vàng vẫy tay, định nói gì đó nhưng lại sợ người dẫn đường này sẽ tiếp tục học theo mình, thế nên đành ngậm miệng rồi rút lui về một góc.
Hoắc Lẫm đặt một miếng bánh sữa dày và một chai nước lớn trước mặt Du Hạ.
Nyx lục lọi trong túi rồi lấy ra một viên kẹo sữa đã bị ép dẹt đưa cho cô.
“Cảm ơn các anh nha.” Du Hạ đưa lại miếng bánh và viên kẹo cho Nyx và Hoắc Lẫm: “Em nghĩ các anh cần những thực phẩm giàu năng lượng này hơn em đấy.”
Từ khi ở bên Hoắc Lẫm, cô chưa từng thấy họ ăn uống gì, thậm chí cả nước cũng chẳng thấy uống ngụm nào. Cô hiểu họ đang dồn hết thức ăn và nước uống cho mình.
Nyx cố gắng kiềm chế cảm giác muốn xoa đầu cô, hắn nói: “Chúng tôi không thiếu mấy thứ này. Em là người dẫn đường, nhu cầu năng lượng cơ thể nhỏ hơn nên bổ sung cho em sẽ hiệu quả hơn.”
Hắn vừa nói xong, những lính gác khác vừa trở về cũng lần lượt đặt thức ăn và nước uống họ tìm được trước mặt Du Hạ.
Du Hạ nhìn đống thực phẩm trước mặt, cô im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn họ: “Em có thể làm gì cho các anh không ạ?”
“Không cần làm gì cả.” Nyx nói: “Quan trọng là sự an toàn của em thôi.”
Những người lính gác khác đều nhìn cô với ánh mắt khát khao nhưng không ai nói ra yêu cầu nào.
Họ hiểu trong hoàn cảnh hiện tại, người dẫn đường không thể tiến hành dẫn dắt tinh thần một cách trọn vẹn cho các lính gác được.
“Em có thể…” Du Hạ ngập ngừng, không biết diễn đạt thế nào, cô liếc nhìn Hoắc Lẫm rồi nói: “Em có thể giúp các anh giống như em đã giúp cho anh Hoắc Lẫm vậy.”
Cô nhớ rằng sau khi mình bước vào thứ mà họ gọi là “cảnh giới tinh thần” của Hoắc Lẫm, anh đã có chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
Nyx nghe Du Hạ chủ động đề nghị giúp họ dẫn dắt tinh thần, hắn không hề từ chối. Tất cả bọn họ đều đang ở ranh giới của sự rối loạn tinh thần, nếu cảnh giới tinh thần được sửa chữa thì họ có thể giữ được sự tỉnh táo và lý trí, đồng thời hồi phục trạng thái tốt hơn, qua đó cũng có thể bảo vệ cô an toàn hơn.
Nhưng trong môi trường như thế này thì liệu Du Hạ có thể tập trung được không?
Việc một người dẫn đường tiến hành dẫn dắt tinh thần cho lính gác đòi hỏi một môi trường an toàn và yên tĩnh. Các lính gác có thể sử dụng màn chắn tinh thần để giúp cô cách ly khỏi tiếng ồn bên ngoài. Tuy nhiên, nếu Du Hạ xuất hiện bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào như sợ hãi hay lo lắng, điều đó có thể làm gián đoạn quá trình dẫn dắt tinh thần, thậm chí còn khiến cô bị kéo vào trạng thái tiêu cực ngược lại.
“Em ấy làm được.” Hoắc Lẫm vẫn luôn im lặng từ đầu đột nhiên lên tiếng: “Em ấy còn làm rất tốt nữa là đằng khác.”
“Anh không sợ à?” Nyx cười khẽ, nói tiếp: “Dù sao anh cũng đã liên kết với em ấy rồi mà.”
(*)Dẫn dắt tin thần: Là quá trình bao gồm chữa trị, sửa chữa, điều chỉnh tinh thần lực ổn định hơn