Vân phu nhân nhắm mắt lại, lười tiếp tục diễn kịch cùng nàng, trực tiếp gọi nha hoàn bà tử ngoài cửa chờ bước vào.
“Các ngươi đi lục soát, nhìn xem nàng trộm thứ gì của ta.”
Nàng trước đó là giả bộ ngủ, cũng muốn cho nữ nhân này cơ hội, chỉ cần Dương Hân Nhi không hại nàng, nàng cũng sẽ không ra tay.
Nhưng Dương Hân Nhi vẫn ác độc và kiên quyết làm như vậy.……
Quả nhiên là bạch nhãn lang dưỡng không thân.
“Biểu, biểu tỷ, ngươi sao lại có thể hoài nghi ta ăn trộm?”
Dương Hân Nhi kinh ngạc không thôi, không rõ biểu tỷ luôn luôn nhân từ vì cái gì sẽ trở nên hung dữ như thế.
Nhưng căn bản liền không ai để ý tới nàng, nàng giấu áo yếm ở trong ống tay áo, rất nhanh đã bị bà tử lục soát được trình cho vân phu nhân.
Vân phu nhân duỗi tay, nhẹ nhàng vuốt ba chữ "Diệp Tích Vi" ở một góc của chiếc yếm, trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
[Nữ nhân xấu xa đã bị bắt???]
[Cái này không đúng nha, cốt truyện rõ ràng không phải như thế này, cốt truyện sao có thể thay đổi được?]
Khi các bà tử bước vào, động tác ồn ào đã đánh thức Vân Vãn Ninh, nhưng nàng dù sao cũng không phải trẻ con thật sự nên không khóc lóc hay làm ầm ĩ mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Sau đó mới phát hiện ra rằng mọi thứ dường như đang tiến triển hơi khác một chút.
Nghe thấy tiếng lòng non nớt, Vân phu nhân quay đầu lại, nhìn thấy trong đôi mắt đen láy của nàng hiện lên một tia nghi hoặc, trên mặt lộ ra vẻ bối rối. Rõ ràng là bị cái gọi là cốt truyện kia làm cho kinh hãi.
Dáng vẻ này, quả thực đáng yêu đến cực điểm.
[Có lẽ nào ông trời đã nghe thấy tiếng lòng của ta và hiển linh? Mặc kệ mặc kệ, cột truyện rác rưởi này sụp đổ càng tốt!]
Vân phu nhân mềm lòng rối tinh rối mù, không nhịn được nhẹ nhàng sờ vào khuôn mặt nhỏ mềm mại của nàng.
Nữ nhi ngốc, không phải ông trời hiển linh đâu, mà là ngươi, ngươi là tiểu phúc tinh của nương.
“Biểu tỷ, ta, ta chính là thấy cái yếm này đẹp, thích vô cùng, cho nên muốn làm một cái giống như vậy, biểu tỷ không đến mức lòng dạ hẹp hòi, nổi giận chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Mắt thấy sự việc bại lộ, Dương Hân Nhi hoảng sợ không thôi, khéo léo dùng lời nói để giải vây cho chính mình.
[Cái nữ nhân hư này, làm chuyện xấu bị bắt, không nhận sai cũng liền thôi, ngược lại chỉ trích nương của ta lòng dạ hẹp hòi, thật là chẳng biết xấu hổ.]
[Nương ơi, người ngàn vạn đừng tin lời nàng ta, nữ nhân này xấu xa thật sự, nàng là thật sự muốn hại chết người. Người không biết, nàng ta nhớ thương cha đã từ lâu, muốn làm tiểu thϊếp nên thừa dịp người không chú ý đã bò lên giường của cha ta vài lần, lại bị cha ta ném đi ra ngoài, cha ta là sợ người động thai khí, mới không dám nói cho người nghe.]
[Nàng tính kế không được cha, liền bắt đầu tính kế người, dùng danh nghĩa của người, nhiều lần viết thư cho Lâm Duy An nói hết nổi khổ tương tư. Cho nên Lâm Duy An thật sự cho rằng, người đối với hắn tình cũ chưa dứt, mỗi ngày ở trong nhà nhớ thương người.]