Rất nhanh, Vân phu nhân đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, đúng lúc này, nha hoàn đến báo, nói là tứ tiểu thư không chịu uống sữa, khiến vυ' nuôi gần như phát điên.
Nghĩ đến tiếng lòng trước đó của tiểu nãi bao, Vân phu nhân bất đắc dĩ thở dài.
"Bế lại đây cho ta thử xem."
Vân Vãn Ninh lại được bế vào lòng Vân phu nhân.
Vân phu nhân vắt sữa vào bát, bảo nha hoàn dùng thìa đút cho nàng, rồi dịu dàng dỗ dành.
"Bảo bối ngoan, ngươi còn nhỏ, chỉ có thể uống sữa, trẻ con đều uống sữa cả."
Vân Vãn Ninh đói đến mức không chịu nổi, lại thấy được đút bằng thìa, liền đỏ mặt lén lút tìm cớ cho mình.
[Nương đang dỗ ta kìa, thôi vậy, nể mặt nương, ta uống mấy ngụm vậy.]
Con gái nể mặt ta kìa.
Khóe môi Vân phu nhân cong lên, trong lòng vui sướиɠ khôn tả, ánh mắt nhìn tiểu nãi bao dịu dàng đến mức như muốn chảy nước.
[Buồn ngủ quá, muốn ngủ quá đi.]
Trẻ sơ sinh thường ngủ nhiều, Vân Vãn Ninh mới uống được mấy ngụm sữa, liền cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, dù nàng cố gắng thế nào cũng không chống lại được.
Đến khi Vân phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng, nàng đã ngủ say sưa với bọt sữa trên môi.
Vân phu nhân khẽ cười, dùng khăn tay nhẹ nhàng lau vết sữa trên mặt nàng.
"Biểu tỷ, nghe hạ nhân nói tỷ sinh rồi, muội đến thăm tỷ."
Buổi trưa, một bóng dáng yểu điệu bước đến, uyển chuyển vòng eo đi tới, ngồi xuống bên giường nắm tay Vân phu nhân, ân cần hỏi han, quan tâm hết mực.
Vân phu nhân vẻ mặt mệt mỏi nằm trên giường, hờ hững đánh giá nữ nhân trước mặt.
Áo váy đỏ rực, tô son điểm phấn, trang điểm như yêu tinh, rõ ràng là kẻ ở nhờ, vậy mà lại còn phô trương hơn cả nàng, một Quốc Công phu nhân.
"Đa tạ biểu muội quan tâm, ta vừa mới sinh xong, rất mệt, muốn ngủ một lát, biểu muội cũng mau về nghỉ ngơi đi."
Chưa nói được mấy câu, Vân phu nhân đã ngáp dài rồi ngủ thϊếp đi.
"Biểu tỷ, biểu tỷ, tỷ tỉnh dậy đi mà."
Dương Hân Nhi đẩy mạnh mấy lần, nàng ấy vẫn không hề có phản ứng.
Thấy nàng ấy ngủ say như chết, Dương Hân Nhi đắc ý cười, sau đó rón rén mở tủ quần áo, nhanh chóng tìm thấy chiếc áσ ɭóŧ thêu tên Vân phu nhân.
"Biểu muội đây là, đang lục lọi gì trong tủ quần áo của ta vậy?"
Một giọng nói từ phía sau vang lên.
Dương Hân Nhi giật bắn mình, nhanh chóng quay người lại, theo phản xạ giấu hai tay ra sau lưng, kinh hãi nhìn nữ nhân trên giường, không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
"Không, không có!"
Nàng ta cười gượng, vô cùng chột dạ nói: "Biểu tỷ không phải ngủ rồi sao, tỉnh lại từ lúc nào vậy?"