[Lâm phu nhân bởi vậy mà hận người thấu xương, sau đó lại bị nữ nhân này châm ngòi, lục soát được trên người của Lâm Duy An có chiếc yếm của người, tức giận đến phát điên, không màng đến thể diện của Quốc Công phủ cùng Lâm phủ , chạy tới cửa mắng người mõi ngày.]
Vân phu nhân nhéo ngón tay, khí toàn thân phát run.
Thật là tốt cho Dương Hân Nhi, từ lúc đón nàng vào tướng quân phủ, chi phí ăn mặc, toàn bộ đều cùng nàng một quốc công phu nhân giống nhau, nàng chưa bao giờ bạc đãi nàng ta, thậm chí thấy nàng đáng thương, đối xử với nàng so muội muội ruột còn tốt hơn. Nhưng nàng, lại là như vậy hồi báo mình.
Muốn cướp phu quân của nàng, còn lấy danh nghĩa của nàng viết thư cho Lâm Duy An nói hết nổi khổ tương tư.
Nàng ta sao lại có thể làm như vậy?
Làm sao nàng có thể đối mặt với phu quân mình?
“Thật sao? Nếu chỉ là thích, vì sao ngươi không thể trực tiếp nói với ta? Lấy tình cảm giữa ta và ngươi, còn cần lén lút như vậy?”
“Ta, ta còn không có kịp nói, biểu tỷ liền ngủ rồi, ta kêu biểu tỷ, biểu tỷ ngủ say quá mà thôi.”
Dương Hân Nhi bĩu môi, vịt chết cái mỏ vẫn còn cứng.
Vân phu nhân trầm mặc, nếu không có nghe được tiếng lòng của nữ nhi. Có lẽ, nàng thật sự sẽ cho rằng, đây là chuyện nhỏ không đáng kể, sẽ bị lời của nàng lừa gạt, nhưng hiện tại……
[A, nữ nhân này quả thực chính là không thấy quan tài không đổ lệ, mặt còn dày hơn so với tường thành.]
[Nương ơi, cần gì nói lời vô nghĩa với nàng? Trực tiếp phái người tới phòng nàng lục soát. Trong phòng của nàng, còn cất giấu vài phong thư lấy danh nghĩa của người cùng Lâm Duy An thư từ qua lại.]
[[Ngoài ra, nàng ta còn lấy rất nhiều vàng bạc từ người, con sói mắt trắng này không đáng để tiêu tiền của chúng ta. Nương hãy lấy lại hết số tiền mà nàng ta đã lấy, sau đó đánh chết và ném nàng ta ra ngoài.]
[Để nàng ta có thể cảm nhận tốt việc không có nương che chở, nàng cùng với nữ nhi kia, sẽ trở nên như thế nào.]
Vân phu nhân khóe môi hơi cong lên, nữ nhi thế nhưng lại có cùng suy nghĩ với nàng, xử sự ăn ý như vậy không hổ là nữ nhi của nàng. Quả nhiên mẹ con liền tâm.
“Người tới, kéo biểu tiểu thư xuống, giam vào phòng chứa củi.”
Lời còn chưa dứt đã bị Dương Hân Nhi vội vàng ngắt lời.
“Cái gì? Nhốt ta lại? Ngươi, ngươi điên rồi à? Ta không phải là hạ nhân của ngươi, ngươi làm sao có thể nhốt ta?”
Lý thuyết được nửa chừng, nàng chợt nhận ra mình đã mất bình tĩnh, vội vàng cứng ngắc cười, giọng điệu dịu đi một chút.
“Biểu tỷ, dùng đùa với muội muội, ngươi biết là muội muội rất nhát gan.”
“……”
Vân phu nhân lẳng lặng xem nàng biểu diễn xong, nhẹ nhàng cười, ý cười không đạt đến đáy mắt.
“Chưa được chủ nhân cho phép, liền tự tiện động vào đồ vật riêng tư, hành vi này không hề có quy củ, các ngươi hãy nhốt nàng lại để dạy cho nàng quy củ.”