Triệu Diễn đi nhanh như bay, Cố Mạn Tích cố chạy theo nhưng không kịp. Khi tìm đến được phòng bệnh, cô liền nghe thấy "lời nói ngây thơ vô tội" của Cố Sơ.
Sắc mặt Cố Mạn Tích thay đổi, nhanh chóng kéo Cố Sơ lại, nhẹ nhàng trách: “Sơ Sơ, sau này đừng xem mấy thứ linh tinh đó nữa, biết chưa?”
Cố Sơ le lưỡi, làm mặt tinh nghịch.
Lâm Tiểu Chu gãi đầu đầy ngượng ngùng: “Tôi, tôi mấy hôm nay toàn ở bệnh viện, thật ra ăn uống cũng ngon lắm, không đến nỗi thảm vậy đâu.”
Làm nghề streamer này, càng nổi tiếng thì càng nhiều tranh cãi, Lâm Tiểu Chu sớm đã chuẩn bị tâm lý. Nhìn gương mặt lạnh lùng của Triệu Diễn, trong lòng cậu thoáng qua một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác ấy thoáng qua nhanh đến mức không thể nắm bắt được.
Triệu Diễn chỉ ở lại phòng bệnh một lát, sau đó vội vã đi tìm bác sĩ để hỏi rõ tình hình bệnh của Lâm Tiểu Chu. Sự việc lần này đã được lên kế hoạch từ trước, hết lần này đến lần khác thử thách giới hạn của Triệu Diễn, anh cần phải hành động để chặn đứng một số người.
Cố Mạn Tích sau khi thu xếp xong cho nhân viên chăm sóc, bèn dẫn theo Cố Sơ mặt mày không tình nguyện về nhà.
“Mẹ ơi, con muốn ở lại bệnh viện với anh Tiểu Chu.” Cố Sơ ngồi ở ghế phụ, thỏ thẻ.
Cố Mạn Tích đáp: “Anh Tiểu Chu có cậu của con chăm sóc rồi, con đừng chen vào nữa. Con đã trốn học mấy ngày rồi, mai nhất định phải đi mẫu giáo.”
Cố Mạn Tích không ngốc, cô đã sớm nhìn ra tình cảm sâu kín mà Triệu Diễn dành cho Lâm Tiểu Chu.
Nếu để Cố Sơ ở lại bệnh viện thì khác gì một cái bóng đèn sáng lóa.
“Mẹ ơi, con không muốn đi mẫu giáo, con có thể nhảy lớp không?” Cố Sơ nghĩ đến đám trẻ con chạy nhảy tứ tung ở trường, đầu óc lập tức đau nhức.
Những ngày qua, cô không rời bệnh viện nửa bước, vừa là để chăm sóc Lâm Tiểu Chu, vừa là để trốn học.
Một hacker hai mươi tuổi, vô địch thiên hạ, đi học làm gì chứ!
Nếu có thể, cô thậm chí muốn tốt nghiệp thẳng lên tiến sĩ luôn!
“Không được.” Cố Mạn Tích lắc đầu từ chối.
Cô biết Cố Sơ rất thông minh, nhưng quá thông minh thường dễ mất đi tuổi thơ, không có bạn bè. Cố Mạn Tích hy vọng Cố Sơ có thể lớn lên như một đứa trẻ bình thường, từ từ trải qua cuộc sống, đừng sống mãi trong thế giới khép kín.
Ngồi trên ghế phụ, Cố Sơ nghĩ đến chuyện phải đi mẫu giáo vào ngày mai, lòng thở dài ngao ngán.
Con sẽ dành cả đời để chữa lành tuổi thơ.
Sau khi về nước, Triệu Diễn chỉ đến hai nơi.
Bệnh viện và nhà họ Triệu.
Anh đến bệnh viện để nắm rõ tình hình bệnh của Lâm Tiểu Chu, về nhà họ Triệu để lấy đi nốt hành lý cuối cùng. Đường Xuân Tú và Triệu Kính vừa giận vừa buồn, dù có làm gì cũng không thể níu giữ được đứa con trai duy nhất của họ.
Lâm Tiểu Chu chuẩn bị xuất viện.
Nhà họ Trình làm việc rất nhanh nhẹn, dư luận trên mạng nhanh chóng thay đổi. Tất cả các bê bối của Bạch Nghệ Nghệ và ban lãnh đạo của livestream Orange đều bị phanh phui. Thậm chí còn có một hacker nghĩa hiệp, phá được email của ông chủ Orange, tìm ra thỏa thuận bí mật nhằm hãm hại Lâm Tiểu Chu.
Một viên đá khuấy động cả ngàn lớp sóng, cư dân mạng lại tiếp tục có thêm chuyện để "hóng drama."
Lâm Tiểu Chu liếc nhìn Weibo, rồi không thèm quan tâm nữa, vui vẻ thu dọn hành lý xuất viện.
Trời tối, Triệu Diễn lái xe, đưa Lâm Tiểu Chu về căn hộ thuê ở kinh đô.
“Lão Triệu, ban ngày anh đi đâu vậy?” Lâm Tiểu Chu ngồi ở ghế phụ, miệng ngậm một chiếc kẹo mυ'ŧ, mái tóc xoăn bù xù không chải chuốt, trông vừa ngố vừa dễ thương.
Triệu Diễn đáp: “Xử lý công việc.”
Lâm Tiểu Chu đáp một tiếng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm khung cảnh đô thị lung linh về đêm: “Anh không cần đưa tôi về đâu, tôi quen đường rồi, tự về được, không thể để công việc của anh bị ảnh hưởng.”
Lâm Tiểu Chu nào có biết, chuyện của cậu luôn là điều quan trọng nhất trong lòng Triệu Diễn.
Xe nhanh chóng dừng trước một căn hộ nhỏ, biệt lập. Đèn đường bên ngoài mờ mờ, ánh sáng vàng nhạt hắt xuống, cỏ cây xung quanh xào xạc trong gió. Lâm Tiểu Chu mò tìm chìa khóa để mở cửa, bất ngờ từ trong bụi rậm lao ra một người đàn ông, cầm dao đâm thẳng về phía Lâm Tiểu Chu—
“Thằng streamer rác rưởi, mày chết đi!”