Vương Cường năm nay 30 tuổi, là kẻ thất nghiệp, ban ngày ra ngoài làm thuê kiếm tiền, tối về nhậu nhẹt, chơi game, xem livestream của các nữ streamer.
Nữ streamer mà anh ta mê nhất là Bạch Nghệ Nghệ.
Bạch Nghệ Nghệ vừa đẹp vừa hát hay, lại dịu dàng, khiến Vương Cường phát cuồng. Một tháng nếu kiếm được 3000 tệ, anh ta sẵn sàng dùng 2500 tệ để tặng quà cho Bạch Nghệ Nghệ.
Nghe tiếng Bạch Nghệ Nghệ dịu dàng qua livestream: “Cảm ơn đại ca Cường đã tặng máy bay, chụt chụt,” Vương Cường cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Anh ta là fan cứng số một của Bạch Nghệ Nghệ, suốt hai năm liền đã tặng cô ta gần 100.000 tệ.
“Đại ca Cường là đại gia!”
“Đại ca Cường thật hào phóng, chắc chắn là người có tiền rồi.”
“Đại ca Cường, em muốn sinh con cho anh!!”
Mỗi lần Vương Cường tặng quà là máy bay hay tên lửa, bình luận trong phòng livestream lại bùng nổ những lời khen ngợi. Ở bên kia màn hình, Vương Cường đang ăn mì trong căn phòng thuê tồi tàn của mình, cảm thấy có một thứ hư vinh khó tả.
Nhưng mấy ngày nay, anh ta nghe tin nữ thần của mình, Bạch Nghệ Nghệ, bị Kid quấy rối!
Bạch Nghệ Nghệ khóc như hoa lê đái vũ trong buổi livestream, kể về câu chuyện bi thảm của mình. Vương Cường nghe mà sôi máu, làm sao anh có thể để nữ thần của mình bị một thằng streamer rác rưởi sỉ nhục?
Vương Cường vốn xuất thân từ côn đồ, quyết định báo thù cho nữ thần của mình. Anh ta tìm đủ mọi cách để biết địa chỉ của Kid, tức Lâm Tiểu Chu, rồi âm thầm rình rập, chờ đợi thời cơ để ra tay kết liễu.
Chờ đợi suốt bốn ngày, cuối cùng Vương Cường cũng thấy Lâm Tiểu Chu trở về!
Nụ cười nham hiểm hiện lên trên khuôn mặt hắn. Mày là streamer đúng không? Tao sẽ phế tay mày!
Để mày cả đời này không chơi được game nữa!
Lưỡi dao sáng loáng, lạnh lóe lên.
“Thằng streamer rác rưởi, mày chết đi!”
Lâm Tiểu Chu không hề ngờ rằng có kẻ mai phục ngay trước cửa nhà mình. Chưa kịp phản ứng thì đã bị người ta đẩy mạnh sang một bên.
Triệu Diễn từng là lính trong quân đội, anh có bản năng nhạy bén trước nguy hiểm. Ngay trong giây phút nguy kịch, anh nhanh chóng kéo Lâm Tiểu Chu ra và tung một cú đá thẳng vào bụng Vương Cường.
Rầm một tiếng, Vương Cường gầy gò bay như một con diều đứt dây, ngã sầm xuống đất.
Con dao trên tay hắn rơi cách đó cả chục mét.
Lâm Tiểu Chu sợ đến hồn bay phách lạc!
Không nói một lời, Triệu Diễn tung thêm hai cú đá nữa. Vương Cường nghe thấy tiếng xương mình gãy, miệng đầy máu, đau đến mức gào thét.
“Tha cho tôi! Tha cho tôi! Đừng đánh nữa!”
“Đánh nữa tôi chết mất, khụ khụ…”
Lâm Tiểu Chu sợ rằng Triệu Diễn sẽ đánh chết người, vội vã kéo anh lại, “Lão Triệu, lão Triệu, đừng đánh nữa, tôi đã gọi cảnh sát, chờ người đến rồi xử lý.”
Triệu Diễn mới chịu dừng tay.
Trời biết anh đã suýt nữa có ý định gϊếŧ chết tên khốn này!
Càng nghĩ càng sợ hãi, nếu hôm nay anh không ở cùng Lâm Tiểu Chu, với cái thân hình nhỏ bé của cậu ta, chắc đã bị tên này hại mất rồi.
“Lão Triệu, người ta nói đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại.” Lâm Tiểu Chu nhìn tên côn đồ mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu, không khỏi mềm lòng, “Anh đánh rụng cả răng của hắn rồi—ơ? Lão Triệu, tay anh bị sao thế?”
Lâm Tiểu Chu lúc này mới để ý, trên cánh tay phải của Triệu Diễn có một vết cắt nông. Bộ vest đen anh đang mặc đã bị dao rạch một đường, máu đỏ thẫm chảy ra ướt đẫm áo.
Khuôn mặt điển trai của Lâm Tiểu Chu ngây ra.
Cơn lửa giận vô danh bùng lên trong khoảnh khắc, như lửa lan khắp đồng cỏ.
Lâm Tiểu Chu tức đến mức tóc xoăn dựng đứng, thốt lên một câu chửi thề, cầm lấy cây chổi trước cửa nhà rồi đập liên tục vào người Vương Cường, mắt hừng hực lửa vừa đánh vừa chửi:
“Đồ khốn! Dám làm lão Triệu nhà bị thương, mày bị thần kinh hả!”