Xuyên Thành Con Gái Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 56: Thêm mắm dặm muối

Lần này Lâm Tiểu Chu gặp đại biến, suýt chút nữa đã "bốc hơi".

Kết quả là cha mẹ của cậu ta thì mất tăm mất tích, chẳng có chút phản hồi gì. Dù có sống ở nước ngoài, nhưng không quan tâm tới con cái như vậy sao?

Hình như trong nguyên tác cũng không nhắc gì đến thân thế của Lâm Tiểu Chu.

Cậu ta xuất hiện chớp nhoáng, chỉ đóng vai phụ rồi chết lặng lẽ.

"Ba mẹ anh bận lắm, rất ít khi về nhà." Lâm Tiểu Chu nhún vai, vừa cắn đùi gà vừa nói lúng búng: "Thường ngày anh trai chăm sóc anh. Anh ấy bận rộn với công việc ở nước ngoài. Ở nhà chỉ có mình anh, ngoài đi học thì anh chơi game. Sau này buồn quá thì anh lén ra ngoài livestream, anh trai anh tức giận lắm, anh không dám chọc giận anh ấy đâu."

Cố Sơ lần đầu nghe thấy Lâm Tiểu Chu còn có anh trai, không khỏi tò mò: "Anh trai anh là người thế nào?"

Nhắc đến anh trai, Lâm Tiểu Chu rùng mình.

Anh trai cậu ta là một nhân vật rất đáng sợ.

"Anh trai anh cực kỳ kỳ quái." Lâm Tiểu Chu bắt đầu kể tội với vẻ đầy màu sắc: "Từ khi còn nhỏ, anh ấy đã ở Mỹ làm ăn. Anh cũng không rõ anh ấy làm gì, nhưng lúc nào bên cạnh anh ấy cũng có mấy vệ sĩ áo đen. Hồi bé, anh với anh ấy còn thân thiết, nhưng càng lớn anh ấy càng kỳ quái, mặt mũi cũng càng ngày càng… càng kỳ quái. Nói chuyện với anh ấy không được, không thể giao tiếp, anh ấy đáng sợ lắm—cái ánh mắt đó, cười cười nhìn anh mà như thể sắp lấy mạng anh vậy."

Lâm Tiểu Chu lau mồ hôi trán, rõ ràng không muốn nhắc đến anh trai. Dù lần này cậu có bị bạo lực mạng nghiêm trọng, nhưng cũng không muốn kinh động đến anh trai mình.

“Đáng sợ đến thế sao?" Cố Sơ nghiêng đầu, tò mò.

Lâm Tiểu Chu đặt đũa xuống, nhấc một miếng đùi gà thơm phức: "Đương nhiên là đáng sợ rồi, em biết không, có hai kiểu người đừng bao giờ dây vào: một là người có mắt hí, hai là người đeo kính phản chiếu ánh sáng! Anh trai anh chính là kiểu mắt hí đó. Ummm... để anh nghĩ xem, đã xem Prince of Tennis chưa? Trong đó có nhân vật Fuji Syusuke mắt hí, anh trai của anh giống hệt cậu ta! Chỉ có điều anh trai của anh còn kỳ quái hơn nữa!"

Cố Sơ: …

Có đáng sợ đến mức đó không nhỉ, nghe như Lâm Tiểu Chu đang miêu tả quái vật chứ không phải anh ruột mình vậy.

Đang định bật ra vài câu trêu chọc, thì cửa phòng bệnh bỗng "rầm" một tiếng, mở toang ra.

Triệu Diễn gần như lao vào phòng ngay lập tức, tốc độ nhanh đến khó tin.

"Cậu không sao chứ!"

"Để tôi xem."

"Bác sĩ đâu?"

"Xin lỗi."

Vốn dĩ Triệu Diễn luôn điềm tĩnh, giờ đây sự hoảng loạn này thực sự hiếm thấy, gần như là hoàn toàn bối rối.

Miếng đùi gà trong tay Lâm Tiểu Chu rơi xuống áo bệnh nhân, sọc xanh trắng lập tức dính đầy sốt đỏ. Miệng Lâm Tiểu Chu há hốc, một hồi lâu sau mới phản ứng lại.

Lâm Tiểu Chu cười toe toét, để lộ nụ cười rộng: "Yên tâm đi, tôi khỏe re đây, ăn gì cũng thấy ngon, cơ thể khỏe khoắn lắm. Lão Triệu, sao anh về mà không báo trước một tiếng, tôi mà biết chắc chắn ra sân bay đón anh rồi."

Khóe mắt Triệu Diễn thoáng đỏ.

Nhưng anh đã nhanh chóng che giấu.

"Cậu, cậu về rồi à." Cố Sơ cười tít mắt.

Nhìn kìa, có vợ là quên luôn cháu gái.

Triệu Diễn nói: "Sơ Sơ, mấy ngày qua có chuyện gì, kể hết cho cậu nghe."

Cố Sơ gật đầu, rõ ràng mạch lạc kể lại mọi chuyện đã xảy ra trong vài ngày qua, còn thêm mắm dặm muối không ít. Nghe đến mức Triệu Diễn cau mày, còn Lâm Tiểu Chu thì trố mắt há hốc mồm—Mình thảm đến thế sao?

"Anh Tiểu Chu nôn ra rất nhiều máu, bác sĩ nói là xuất huyết dạ dày."

"Hôn mê suốt một ngày trời, suýt chút nữa không tỉnh lại, còn tính mỗi năm đi thắp hương cho anh ấy rồi."

"Anh Tiểu Chu thực sự rất thảm, trên mạng có rất nhiều người chửi anh ấy chết đi, còn bảo anh ấy bắt nạt con gái nữa…"