Điều Tra Viên Dị Thường Vô Hạn

Chương 8

Kỳ Hành Dạ lướt qua, giây tiếp theo, máu trong người cậu như đông cứng lại.

Bức ảnh có lẽ được cắt ra từ video giám sát, người đàn ông trong ảnh giữ nguyên tư thế quay đầu lại đầy sợ hãi, dường như vừa quay đầu xác nhận quái vật đang đuổi theo phía sau, vừa liều mạng bỏ chạy.

Bức ảnh rất mờ, nhưng Kỳ Hành Dạ vẫn nhận ra, đó chính là vị khách hàng kia.

Trong nhóm có người hỏi đây là ai, làm sao.

Người đăng bài nói úp mở, chỉ nói rằng ở khu Giang Nam có hai thám tử tư đã chết, còn có hai người mất tích, rất có thể có liên quan đến người này.

[Ai biết tin tức gì thì báo cho anh em một tiếng, cảm ơn mọi người trước.]

Kỳ Hành Dạ vội vàng nhắn tin riêng, nhưng không nói đây là khách hàng của mình, chỉ nói mình đang ở khu Giang Nam, có thể giúp được gì đó, nhưng cần thêm thông tin.

Đối phương cười khổ: [Cảm ơn cậu. Nhưng nếu cậu chưa từng gặp qua, thì đừng dính vào, đây là một rắc rối lớn. Tin tức nội bộ: những người từng gặp người này đều đã chết.]

Kỳ Hành Dạ sững người.

Hôm qua khi khách hàng đến, quả thực có nói rằng anh ta đã đến bốn văn phòng thám tử tư nhưng đều bị từ chối, không ngờ, hôm nay cả bốn văn phòng đó đều xảy ra chuyện? Còn có lời cảnh báo của hàng xóm…

Bên dưới sự bình yên, tĩnh lặng là những dòng chảy ngầm dữ dội.

Cậu mơ hồ cảm thấy, dường như mình đã dẫm một chân vào vũng bùn lầy.

Vũng nước tối tăm này, một khi đã bước vào, thì rất khó để thoát ra.

"Kết quả phân tích lộ trình ô nhiễm."

"Khu Giang Nam, địa chỉ đã được khóa, sai số trong vòng một mét. Vụ án CB0739, đội cơ động số 1 đang chờ lệnh, xin Thương trưởng quan phê duyệt hành động!"

"Phê duyệt hành động."



Đây là một ngày dài dằng dặc.

Bắt đầu từ con quái vật không rõ là ác mộng hay hiện thực, đến việc điều tra hiện trường ở khu mới, về đến nhà cũng không ngừng thu thập thông tin và phân tích.

Kỳ Hành Dạ thức đến tận khuya, mệt mỏi day day sống mũi, muốn chợp mắt năm phút rồi làm việc tiếp.

Phòng khách yên tĩnh trở lại, ánh đèn mờ ảo, chỉ còn lại tiếng hít thở đều đặn, nhẹ nhàng.

Những âm thanh nhỏ bé, vụn vặt nhờ vậy mà được phóng đại, trở nên rõ ràng, sắc nét.

"Cộc…"

"Cộc!"

Cánh cửa tủ âm tường bị gõ từng tiếng, rung lắc, rung lắc dữ dội.

Giống như có thứ gì đó muốn phá cửa xông ra ngoài.

Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp, như tiếng gầm gừ của dã thú bị nhốt trong l*иg.