Mặc dù là trưởng khoa Dân tục học của Đại học Bắc Kinh, nhưng Tần Vĩ Vĩ càng ngày càng cảm thấy, năm đó mình không phải dạy dỗ một sinh viên tài năng, mà là đang cung phụng một ông tổ. Không có việc gì thì gọi lão Tần, có việc thì gọi thầy Tần.
Kỳ Hành Dạ kể sơ lược cho người thầy cũ của mình nghe về sự việc của vị khách, nhưng lược bỏ những thông tin liên quan đến ô nhiễm, chỉ nói rằng vụ ủy thác mới nhận khiến nhà cậu bị ma ám, còn khiến cậu gặp ác mộng, mơ thấy quái vật.
"Thầy, thầy nói xem, trên đời này có quái vật thật không?"
Kỳ Hành Dạ thành khẩn hỏi: "Nhắc đến tên thầy còn có tác dụng không?"
Tần Vĩ Vĩ: "…"
"Cảm ơn cậu đã coi trọng tôi đến vậy."
Ông nghiến răng nghiến lợi: "Có quái vật hay không thì tôi không biết, nhưng nếu tôi có bị chôn ở đâu đó, biến thành ma, thì người đầu tiên tôi tìm đến chính là cậu!"
Kỳ Hành Dạ cảm động: "Thầy yêu thương em quá!"
Tần Vĩ Vĩ thầm nghĩ: “… Đây là học trò ruột, học trò ruột! Không thể đánh chết được.”
"Cậu không phải là dạo này túng thiếu quá rồi đấy chứ? Còn quái vật, tôi thấy cậu giống quái vật hơn ấy!"
Tần Vĩ Vĩ dùng giọng điệu lo lắng nói: "Tôi rất lo lắng cho trạng thái tinh thần của cậu khi nói ra những lời này, cậu đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ nói sao, còn cứu được không?"
Lần này đến lượt Kỳ Hành Dạ cạn lời: "… Em không bị bệnh tâm thần!"
Kỳ Hành Dạ dò hỏi, bóng gió, cho đến khi xác nhận được rằng ngay cả những người có thẩm quyền trong giới Dân tục học, cũng không hề hay biết về chuyện "ô nhiễm", cậu mới thất vọng, buông tha cho đối phương.
Cuối cùng, cậu còn dặn dò: "Thầy, nếu thầy có nghe ngóng được tin tức gì, nhất định phải báo cho em đầu tiên đấy."
Tần Vĩ Vĩ đầu đầy dấu chấm hỏi. Nhưng dù sao cũng là học trò của mình, yêu cầu này ông cũng không từ chối.
Chỉ là …Nếu cậu có gây ra họa gì ở bên ngoài, tuyệt đối đừng nói tôi là thầy của cậu, hiểu không?
Kỳ Hành Dạ: "Không sao, em in một vạn tấm danh thϊếp của thầy rồi. Không cần nói, trực tiếp phát luôn!"
Điện thoại bị đầu dây bên kia dập máy cái rụp.
Cậu khẽ cười, lắc đầu, nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy đống thịt nát, máu me be bét đầy sàn nhà, nụ cười lại đông cứng lại.
Kỳ Hành Dạ vẫn còn nhớ mang máng giấc mơ đêm qua của mình.
Có một cách nói, chỉ có người chết mới mở miệng nói trong giấc mơ. Khách hàng trong mơ nhắc nhở cậu phía sau có ma, quay đầu lại đã chết thảm trong hẻm… quá chân thực. Cậu bắt đầu nghi ngờ, đó rốt cuộc là mơ, hay là hiện thực.
Tất cả tài liệu có thể tìm thấy đều được Kỳ Hành Dạ mang ra, chất đầy chiếc bàn dài trong phòng khách, cậu cố gắng tìm kiếm những thông tin liên quan đến vụ án trong các diễn đàn và tin tức.
Kết quả còn sạch sẽ hơn cả túi tiền của cậu.
Giống như sự kiện này chưa từng xảy ra.
Ngay cả tin tức bùng nổ ngày hôm qua, cũng biến mất không một dấu vết.
Chỉ có trong một nhóm chat công việc, có người úp mở nhắc đến một câu.
[Hôm qua và hôm nay, những ai ở khu Giang Nam hoặc khu mới, có ai nhìn thấy người này không?]
Đây là một nhóm chat của những người làm cùng nghề, đều là những người mở văn phòng thám tử tư ở Bắc Kinh, bình thường cũng sẽ trao đổi thông tin trong nhóm, giúp đỡ lẫn nhau những việc vặt.