Khách điếm của Điền chưởng quỹ bị niêm phong, thi thể bên trong được nha môn đưa đi.
Sau khi Điền chưởng quỹ tỉnh lại, vốn định gào khóc ầm ĩ, nhưng lại nhận được một tấm ngân phiếu từ người hầu của vị kia.
Tấm ngân phiếu ấy đủ để mua lại cả khách điếm của ông.
Điền chưởng quỹ đột nhiên phát tài, không chỉ không còn gào khóc, ngược lại còn vui vẻ đóng cửa khách điếm, muốn ra ngoài tìm con trai mình.
“Điền chưởng quỹ nói, phải đóng cửa khách điếm đi tìm con trai, rồi kết sổ tiền bạc với muội.”
Trà Hoa nhẹ nhàng kể lại chuyện này cho ca ca.
Hôm nay thân thể của Trần Trà Ngạn tốt hơn một chút, nên cùng Trà Hoa nói chuyện thêm một lúc: “Nơi đó quá hỗn loạn, muội trở về là tốt rồi.”
Hắn vừa nói, vừa cười với Trà Hoa: “Hôm nay ta thử đi lại hai vòng, dựa vào tường từ đây đến cửa, chẳng hề mệt như trước, có thể thấy được những ngày qua uống thuốc đã có hiệu quả rồi.”
Hắn nói vậy hiển nhiên là muốn an ủi tiểu muội, không cần phải lo lắng cho hắn nữa.
Trà Hoa khẽ “ừm” một tiếng, trong đôi mắt trong suốt quả thực đã giảm đi chút ít lo lắng, nàng thay ca ca chỉnh lại chăn.
Tiểu cô nương hơi thả lỏng, nhưng không phải vì lời an ủi của Trần Trà Ngạn vừa rồi.
Mà là vì nàng cuối cùng cũng có thể mua thuốc bổ cho ca ca bồi dưỡng thân thể.
Đến tối, Trà Hoa đặt chiếc nhẫn ngọc vào trong chậu nước, nhẹ nhàng lau sạch.
Chiếc nhẫn ngọc này nhìn là biết được làm từ ngọc thượng hạng, trong suốt sáng bóng, dù có dính máu hay bụi bẩn, lại càng làm nổi bật sự quý giá của nó.
Lau sạch xong, nó trong mắt Trà Hoa đẹp đến không còn chút tì vết.
Dù sao có những thứ, sinh ra đã khiến người ta phải yêu thương, dù rơi vào bùn đất, cũng không thể che giấu được vẻ đẹp sáng ngời của nó.
Ngày hôm sau, Trà Hoa mang chiếc nhẫn ngọc đến tiệm cầm đồ.
***
Khi Trần Trà Ngạn thức dậy lần nữa, hắn không ngờ rằng trong bữa ăn hôm nay lại xuất hiện thịt và canh thịt, những thứ mà hắn đã lâu không gặp đến mức cảm thấy xa lạ.
Mùi thịt khiến hắn không khỏi động đũa, nhưng hắn càng ngạc nhiên, kéo Trà Hoa lại hỏi đi hỏi lại.
“Trà Hoa, muội không được làm những chuyện bỉ ổi đó…”
Trà Hoa thấy ca ca lo lắng đến tái mét mặt mày, mới kể cho ca ca biết lý do thật sự Điền chưởng quỹ đóng cửa quán trọ.
“Muội sợ ca ca lo lắng, nên không dám nói…”
“Trà Hoa!”
Trần Trà Ngạn cắt lời nàng: “Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao có thể không nói cho ta biết?!”
Trà Hoa mím môi, khẽ nhận lỗi: “Muội biết sai rồi…”
Trần Trà Ngạn nhìn thấy bộ dạng của nàng, dù có giận đến đâu, cũng sẽ lập tức không còn tức nữa.
Hắn nhìn nàng một lúc, rồi không còn cách nào chỉ đành thở dài.
“Trà Hoa, ta chỉ lo cho muội thôi.”
Hiện tại thấy hy vọng hồi phục, hắn còn muốn mau chóng khỏe lại, để trở thành người ca ca có thể che chở cho Trà Hoa.
“Ta không ngờ một ngày nào đó lại phải dựa vào muội, mới có thể miễn cưỡng sống tạm…”
Trần Trà Ngạn cúi đầu, giọng nói đầy tự trách: "Ta muốn bảo vệ muội, nhưng lại để muội chịu bao nhiêu uất ức, là do ta không tốt."
Trà Hoa lắc đầu, nói rất nghiêm túc: "Ca ca rất tốt."