Giam Cầm Trái Tim Nàng

Chương 26: Đứa nhỏ có phúc

Vài lời ngắn ngủi, nhưng nàng nói rất trân trọng.

Lòng Trần Trà Ngạn mềm ra, hắn vỗ nhẹ lêи đỉиɦ đầu nàng, nhẹ nói: "Muội vẫn là cô nương ngốc."

Hắn nghĩ, cả đời này hắn luôn gặp xui xẻo, nhưng duy nhất Trà Hoa là muội muội mà hắn yêu thương nhất, cũng là vận may duy nhất trong đời hắn.

Vì có khoản tiền này, cuộc sống của Trà Hoa cũng rõ ràng trở nên dễ thở hơn.

Tuy nhiên, Trần Trà Ngạn lại không cho nàng mua thuốc bổ cho hắn nữa, dùng vài lý do quá mức để từ chối, ngược lại còn thúc giục Trà Hoa đi mua một bộ đồ mới để mặc.

Mỗi khi quan tâm đến Trà Hoa, Trần Trà Ngạn luôn hay lấy vẻ uy nghiêm của người làm huynh trưởng ra, không cho nàng cãi lời.

Trà Hoa không thể cãi lại, lại sợ ca ca nghi ngờ về số tiền này, cho nên hôm đó nàng tự đến một cửa hàng may sắm đồ.

Nữ chủ của cửa hàng thấy dung mạo nàng không xinh đẹp nhưng không hề coi thường, trái lại còn cười đón nàng vào trong, giới thiệu cho nàng một vài bộ váy áo đang thịnh hành.

Trà Hoa nhìn thấy giá, do dự khá lâu, nhưng vô tình lại nhìn thấy một bộ y phục màu trắng.

Cũng không phải hoàn toàn trắng, mà mang một chút ấm áp, màu sắc giống như xanh ngọc nhạt, nhã nhặn đến mức không có hoa văn gì.

Đây là thành phẩm của thợ thêu, tiếc là các cô nương trẻ thích sự điệu đà, không có hoa văn phức tạp hay sắc màu rực rỡ nên mãi vẫn không bán được.

Thấy Trà Hoa nhìn thêm vài lần, chủ tiệm liền giảm giá cho nàng, nửa đẩy nửa kéo đưa nàng vào thử.

Đợi Trà Hoa thay xong ra ngoài, kết quả lại vượt xa sự mong đợi của chủ tiệm.

"Không ngờ lại vừa vặn với cô nương như vậy..."

Sau khi bỏ áo váy xám xịt, khí chất của nàng như được tẩy sạch, phong thái trong sáng càng tôn lên rõ rệt, khiến người khác nhìn mãi không thể chán.

Cứ như bộ y phục trắng này sinh ra là để tôn lên vẻ đẹp của nàng.

"Nếu cô nương muốn, thì ta sẽ giảm thêm một phần nữa, không thì đành nói là cô nương và bộ y phục này không có duyên vậy."

Nữ chủ tiệm là thương gia thật thà, buôn bán cũng nhìn vào duyên phận, thấy y phục này phù hợp với Trà Hoa, đương nhiên cũng sẵn lòng giảm thêm một phần.

Dĩ nhiên, lý do chính vẫn là tồn kho quá lâu.

Trà Hoa vuốt nhẹ tà váy, nghĩ đến việc ca ca muốn nàng có một bộ đồ mới, cuối cùng cũng không từ chối giao dịch này.

Sau khi rời khỏi cửa hàng, nàng lại ghé qua Tiết phủ, trả lại mảnh vải và kim chỉ mà Lâm di nương đã đưa trước đây.

Nhưng lần này, Lâm di nương thấy nàng không những không tức giận như lần trước, mà còn bảo bà Trịnh đưa cho nàng một hộp bạc vụn.

"Trà Hoa, Tống công tử nói lần trước ở khách điếm đã hứa thưởng cho ngươi, ngươi có còn nhớ không?"

Trà Hoa ôm hộp bạc, dần dần nhớ lại chuyện này.

Nàng mở hộp ra, khi nhìn thấy số bạc bên trong, ánh mắt không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên.

"Sao lại nhiều như vậy..."

Số tiền này cộng lại còn nhiều hơn cả số tiền đã thỏa thuận trước đó với Lâm di nương để hầu hạ vị quý nhân kia một lần...

Bà Trịnh đứng bên cạnh, lên tiếng: "Trà Hoa, ta sớm đã nhận ra ngươi là đứa nhỏ có phúc, ca ca ngươi có một muội muội thế này, là phúc khí của hắn."