Giam Cầm Trái Tim Nàng

Chương 24: Đáng tiếc, đã dơ rồi

Một thanh kiếm lạnh lẽo lấp lánh, chợt vung ra từ giữa bàn, nhắm thẳng vào lưng Triệu Thời Tuyển.

Tuy nhiên, Du Uyên phản ứng nhanh hơn đối phương, chỉ một cú vươn tay, động tác mau lẹ, vững vàng chặn lại.

Lưỡi kiếm sắc bén va chạm “keng” với thanh kiếm màu đen trong tay Du Uyên, trong tiếng vang chói tai, kiếm của đối phương gãy làm đôi.

Ngay cả thích khách dày dạn kinh nghiệm cũng không tránh khỏi sự ngạc nhiên trong phút chốc.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, bóng dáng thanh kiếm đen nhanh chóng xẹt qua mắt đối phương, khi cổ họng bị xé nát, thích khách còn chưa kịp phản ứng, máu tươi đã vọt ra tung tóe, hắn ngã xuống, không thể cử động nữa.

***

Đối với dân chúng tầm thường, cảnh hỗn loạn như thế này đáng sợ chẳng khác gì địa ngục mười tám tầng.

Thịt xương vương vãi, máu tanh chảy đầy, cùng với hai thế lực giằng co, khách điếm ngay lập tức biến thành chiến trường máu me.

“Trà Hoa à, tửu lâu này không giữ nổi cũng không sao, ta... ta còn có con trai…”

Điền chưởng quỹ nắm tay Trà Hoa núp dưới bàn, mặt mày tái mét, run rẩy không ngừng.

Ông lặp đi lặp lại hai câu ấy, chẳng phải an ủi Trà Hoa, mà là tự nói với mình, bảo mình đừng ra ngoài ngăn cản, đừng đi tìm chết.

Cho đến khi một thi thể đột ngột ngã đổ vào đây, Điền chưởng quỹ hoảng sợ thét lên một tiếng, mắt trắng dã rồi ngất lịm.

Trà Hoa theo phản xạ nắm lấy ông, khuôn mặt cũng trắng bệch vì sợ hãi.

Nhưng trong lúc tình thế căng thẳng đến tột độ, Trà Hoa lại nghe thấy tiếng "Chậc" nhẹ nhàng từ nam nhân bên cạnh.

Giống như người đang xem tuồng vui, khi thấy cảnh cao trào của vở diễn không như ý, hắn khẽ thở dài đầy thất vọng.

Dưới dao quang huyết ảnh, Triệu Thời Tuyển vẫn luôn ngồi thong dong tại chỗ, không hề lo lắng, thậm chí còn tỏ ra thái độ không hứng thú.

Nhưng nhìn những vũng máu đỏ tươi và mảnh thịt vụn dưới đất, Trà Hoa chẳng thể giữ được bình tĩnh như hắn.

Trong đầu nàng vẫn còn hơi mơ hồ, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy ngón tay thon dài của nam nhân.

Trên chiếc nhẫn bạc trắng kia, một giọt máu tươi chói mắt.

Triệu Thời Tuyển khẽ lướt ngón tay qua, như tiếc nuối khi nhìn vật gì đó.

“Đây là món đồ ta thích nhất...”

“Đáng tiếc, đã dơ rồi.”

Mấy lời nhẹ nhàng thốt ra, như thể ngay lập tức khiến chiếc nhẫn mất đi giá trị và ánh sáng vốn có.

Giống như một viên đá kém chất lượng, bị người ta vô tình thả từ kẽ ngón tay, lăn lóc trên mặt đất, cuối cùng dừng lại gần Trà Hoa.

Nam nhân chẳng thèm liếc nhìn thêm, dưới sự hầu hạ của thuộc hạ, hắn nhấc bước ra khỏi khách điếm.

Những người còn lại thì áp giải những kẻ sống sót đi theo.

Rất lâu sau đó, trong khách điếm vắng lặng mới phát ra chút động tĩnh.

Một bàn tay nhỏ bé như bị ma xui quỷ khiến, lén lút nhặt lên chiếc nhẫn ngọc trắng mang hơi ấm của nam nhân lên.

Trong mắt tiểu cô nương, chiếc nhẫn này không phải chỉ là một món trang sức, mà là thuốc bổ của ca ca, là món canh thịt của ca ca.

Với lại…

Đây cũng là thứ mà vị quý nhân kia không cần đến…

Trà Hoa cúi đầu, dù cảm thấy vật nhặt được nóng bỏng tay, khiến nàng không yên lòng, nhưng cuối cùng cũng không thể buông ra.