Trong thư phòng nhà họ Lục có một cây thước được Lục lão gia để lại, chuyên dùng để răn dạy con cháu không nghe lời. Ban đầu, cây thước này chỉ mang ý nghĩa biểu tượng, nhằm nhắc nhở các thành viên trong gia đình tuân thủ quy tắc. Từ khi Lục lão gia qua đời, cây thước nằm phủ bụi trong thư phòng suốt nhiều năm, cho đến khi Lê Nhất trở về, nó mới được mang ra sử dụng trở lại. Tay cầm của cây thước đến mức bị dùng nhiều mà bóng loáng lên.
Lê Nhất bị lạc mất khi mới 5 tuổi, đến 15 tuổi mới được gia đình đón về. Ba năm sống trong nhà họ Lục, vết thương trên lưng cậu chưa bao giờ ngừng xuất hiện.
Giang Tầm Nguyệt chỉ cần một chuyện nhỏ cũng lập tức cầm thước đánh cậu, không phải vào lòng bàn tay thì là vào lưng. Miệng bà còn không ngừng dùng những lời lẽ độc hại áp chế cậu: “Con không nghe lời thì phải chịu phạt. Chịu phạt rồi mới nhớ lỗi sai, sau này mới không tái phạm.”
Lúc ấy, Lê Nhất còn nhỏ, lại mới được đón về từ cô nhi viện, bước vào gia đình giàu có xa lạ. Cậu thật sự tin rằng mình đã làm sai, đã không hiểu phép tắc của giới thượng lưu, nên ngoan ngoãn chấp nhận mọi hình phạt.
Những ngày tháng sau đó, cậu sống trong gia đình họ Lục với sự dè dặt đến cực điểm, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng không dám đắc tội.
Dù có bị những người giúp việc lâu năm trong gia đình bắt nạt, cậu cũng chỉ im lặng chịu đựng, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất: đợi đến khi đỗ đại học, mọi chuyện sẽ tốt hơn.
Nhưng Lê Nhất vất vả lắm mới thi được 706 điểm, vậy mà vị hôn phu Chu Hiên Trạch lại lén lấy thông tin giấy báo dự thi của cậu, tự ý sửa nguyện vọng thành Đại học Nông nghiệp.
Khi giấy báo trúng tuyển gửi đến, Chu Hiên Trạch mới cười hì hì nói rằng anh ta đã chọn giúp cậu vì thích một bức tường cây xanh, muốn Lê Nhất học trồng cây để sau này trong căn nhà nhỏ của họ, chính tay cậu sẽ thiết kế một bức tường như thế.
Sau đó, Chu Hiên Trạch còn thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách gần Đại học Nông nghiệp, vẽ ra một tương lai đầy hứa hẹn, và thế là Lê Nhất ngây ngốc nghe theo, đi học ngành trồng cây.
Nhưng sau lưng cậu, Chu Hiên Trạch lại cùng Lục Tuấn Gia công khai yêu đương trong nhà họ Lục.
Lục lão gia đã qua đời nhiều năm trước khi Lê Nhất được đón về, nhưng di chúc của ông có một điều khoản quan trọng: dành tặng 25% cổ phần của tập đoàn Lục thị cho người cháu nội bị thất lạc như một món quà trưởng thành. Nếu trong vòng 10 năm không tìm được cậu, số cổ phần này sẽ được quyên góp từ thiện.
May mắn thay, trước khi thời hạn kết thúc, cậu được đón về nhà họ Lục.
Tuy nhiên, cổ phần này chỉ có hiệu lực vào đúng ngày sinh nhật 18 tuổi của cậu, tức ngày 25 tháng 12. Khi đó, luật sư mới đến làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, và từ thời điểm đó, chúng mới thuộc về cậu.
Ngày sinh trên chứng minh thư hiện tại của Lê Nhất là ngày cậu được đưa vào cô nhi viện, tức ngày 18 tháng 6. Dù cậu đã đủ 18 tuổi theo pháp luật, nhưng theo quy định trong di chúc, chỉ có thể căn cứ vào ngày 25 tháng 12.
Chu Hiên Trạch đã lợi dụng khoảng thời gian chênh lệch này, lừa cậu ký vào hợp đồng pháp nhân, giấu kín chuyện cổ phần, đồng thời cài sẵn một loạt bẫy trong hợp đồng, chỉ chờ cậu sa vào.