Tiểu Thiếu Gia Trọng Sinh, Toàn Gia Hoả Táng Tràng

Chương 5: Hồi ức quá khứ

Dường như để chứng minh mình thực sự đã lấp phân, Cảnh Trưởng ngóc nửa thân trên ra khỏi khay vệ sinh dành cho mèo, hai chân trước không ngừng cào cào không khí trước mặt Lê Nhất.

Lê Nhất bước tới kiểm tra, phát hiện ra mèo ta dù làm ra vẻ rất bận rộn, nhưng phân thì vẫn y nguyên chưa được lấp lại.

Cậu nhặt chiếc xẻng xúc cát lên, xúc vài cái, rồi đem phân của Cảnh Trưởng đổ vào bồn cầu xả nước. Nếu không, chẳng mấy chốc cả căn phòng sẽ bị bao phủ bởi mùi hôi.

Cảnh Trưởng là chú mèo mà cậu đã mang về từ cô nhi viện. Khi đó, nhờ tài năng đuổi sạch lũ chuột trong viện chỉ với một thân mèo nhỏ bé, Cảnh Trưởng mới được viện trưởng chấp thuận để trở thành thú cưng của Lê Nhất.

Khoảnh khắc cậu quay trở lại quá khứ, Cảnh Trưởng vẫn còn sống, chưa bị gia đình họ Lục hại chết.

Kiếp trước, vì Lục Tuấn Gia bị dị ứng lông mèo, gia đình không cho cậu nuôi Cảnh Trưởng trong nhà. Sau khi cậu cố gắng hết sức tranh đấu, họ mới miễn cưỡng đồng ý để Cảnh Trưởng ở trong phòng của cậu.

Chỉ khi cả nhà đi vắng, Lê Nhất mới dám lén bế Cảnh Trưởng ra vườn sau chơi một lát.

Nhưng dù cẩn thận đến đâu, bản tính hiếu động trời sinh của mèo tam thể vẫn khiến cậu khó kiểm soát. Có lần, cậu sơ ý không đóng chặt cửa sổ, Cảnh Trưởng liền lẻn ra ngoài, chạy đến khu vườn sau quen thuộc.

Đúng lúc ấy, Lục Tinh Lạc đang cùng bạn bè uống trà chiều trong vườn. Những món trang sức nhỏ đính trên vạt váy của cô khiến Cảnh Trưởng tò mò, chẳng may cào rách chiếc váy đắt tiền.

Khi Lê Nhất trở về, Cảnh Trưởng đã không còn nữa. Cậu chỉ tìm được xác của chú mèo với đầy máu me sau nhiều giờ tìm kiếm trong thùng rác bên ngoài biệt thự, nhờ sự giúp đỡ của vị quản gia già.

Đó là lần đầu tiên cậu nổi giận trong căn nhà này, nhưng chẳng ai quan tâm. Lục Hồng Thâm mắng cậu một trận, Giang Tầm Nguyệt tát cậu một cái, còn Lục Tinh Lạc thì đứng bên cạnh châm chọc, nhân tiện đòi Giang Tầm Nguyệt mua cho cô một chiếc váy mới trị giá cả triệu nhân dân tệ.

Từ khoảnh khắc đó, lòng cậu đối với ngôi nhà này dần nguội lạnh.

Ngày mới được đón về nhà, Lê Nhất đã từng ngỡ rằng cuối cùng mình cũng tìm thấy gia đình, ngày ngày như một mặt trời nhỏ, vui vẻ nhiệt tình lấy lòng mọi người. Nhưng đáp lại cậu chỉ là những gương mặt lạnh nhạt và ánh mắt thờ ơ.

Lục Hồng Thâm ngoài miệng nói toàn lời hoa mỹ, nhưng thực tế lại thường xuyên không cần biết đầu đuôi đúng sai, bắt Lê Nhất quỳ phạt trên con đường lát đá nhỏ trong vườn.

Những viên đá nhỏ chưa bao giờ được mài nhẵn, gồ ghề như gai nhọn, mỗi lần quỳ xuống giống như bị kim đâm đau buốt. Lê Nhất thường phải quỳ suốt mấy tiếng đồng hồ, đến khi đứng dậy thì chân đã tê cứng, không thể bước đi vững vàng.

Sáng hôm sau, hai đầu gối sưng đỏ, đau đến mức không thể cử động, phải mất nhiều ngày nghỉ ngơi mới hồi phục.

Thế nhưng, chẳng ai trong gia đình họ Lục quan tâm đến tình trạng của cậu. Chỉ có quản gia già là âm thầm mang thuốc đến, cẩn thận bôi lên đầu gối cho cậu, còn dùng tay nhẹ nhàng xoa bóp, ánh mắt không giấu nổi sự thương xót.

Giang Tầm Nguyệt thì hoàn toàn thiên vị, suốt ngày chỉ biết đi dạo phố, làm đẹp, uống trà chiều. Chỉ cần Lục Tuấn Gia nói vài câu bên tai, bà lập tức tin tưởng không chút nghi ngờ, quay đầu lại liền đánh chửi Lê Nhất.

Trong lòng bà, những đứa trẻ từ cô nhi viện về đều là hạng người phẩm hạnh kém cỏi, đáng bị xem thường. Tuy vậy, bà lại luôn tự nhủ rằng bản thân là một người mẹ, có trách nhiệm phải giáo dục đứa con này, vì thế, mỗi lần ra tay đều rất nặng.