Vì quá tin tưởng vị hôn phu từng mang lại cho mình cảm giác ấm áp, Lê Nhất không nghi ngờ gì, cũng chẳng đọc kỹ nội dung, liền ký tên mình.
Hai năm sau, công ty liên tục gặp vấn đề, khiến Lê Nhất phải chạy đôn chạy đáo giữa trường học và công ty, bỏ lỡ nhiều buổi học đến mức bị trường buộc thôi học.
Chu Hiên Trạch lại ra vẻ tốt bụng, giả vờ an ủi cậu:
“Công ty là tâm huyết của cả hai chúng ta, anh nhất định sẽ tìm cách giải quyết.”
Sau lưng Lê Nhất, Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia ngày ngày quấn quýt không rời, việc nên làm, không nên làm giữa tình nhân, hai người đều đã làm hết.
Khi Lê Nhất bận đến mức đầu tắt mặt tối vì chuyện công ty, thường xuyên quên ăn uống dẫn đến co thắt dạ dày phải nhập viện, thì hai kẻ đó lại đang vui vẻ trên giường trong một khách sạn năm sao gần bệnh viện.
Lúc Lê Nhất bị cảnh sát bắt giữ, họ đang quấn quýt trong phòng của Lục Tuấn Gia.
Khi Lê Nhất khóc lóc nhờ luật sư nhắn lại với Chu Hiên Trạch để xử lý chuyện công ty, thì hai kẻ đó đang thỏa mãn trên bàn làm việc của văn phòng.
Sau đó, luật sư mang tin nhắn của Chu Hiên Trạch về cho cậu, nhưng thực chất đó là một cuộc gọi được Lục Tuấn Gia thực hiện khi đang nằm trong vòng tay của Chu Hiên Trạch, đầy vẻ kiêu ngạo và kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nội dung cuộc gọi chỉ đơn giản là: “Bảo Lê Nhất từ bỏ cổ phần, tôi sẽ giúp anh ta giải quyết khủng hoảng trước mắt.”
Đến cả khi ấy, Lê Nhất vẫn không hề nghi ngờ Chu Hiên Trạch. Khi được thả ra khỏi đồn cảnh sát, cậu còn nghĩ đến việc báo tin bình an cho hắn.
Nhưng cậu lại bắt gặp cảnh tượng ghê tởm trong nhà bếp: Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia đang hôn nhau thắm thiết. Đôi mắt Lục Tuấn Gia đầy vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, ánh nhìn ấy mãi mãi hằn sâu trong trí nhớ của Lê Nhất, không thể nào quên.
Thái độ thờ ơ của gia đình nhà họ Lục, cùng với việc họ nhanh chóng tuyên bố đính hôn cho đôi “cẩu nam nam” ấy, biến Lê Nhất, người đã mang danh nghĩa “vị hôn phu” suốt hai năm, trở thành trò cười lớn nhất.
Cậu còn nhớ rõ cảm giác buồn nôn khi đó, dạ dày co thắt dữ dội, từng đợt thức ăn trào ngược lên cổ họng, tràn qua miệng, qua cả mũi. Dạ dày vốn đã trống rỗng, chỉ còn lại những cơn nôn khan, đến mức cổ họng đau rát, ngứa ngáy. Cậu nôn đến choáng váng, hoa mắt rồi ngất lịm.
Cũng chính sau cơn bệnh đó, cậu được chẩn đoán mắc chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực.
Những ngày sau đó, cậu sống trong trạng thái mê man, chẳng khác nào cái xác không hồn, cho đến khi bị nhà họ Lục “biếu tặng” cậu như một món quà cho nhà họ Thời. Trên đường bị đưa đến Thời gia, Lê Nhất bất ngờ tỉnh táo, mở cửa xe và lao ra ngoài. Một chiếc xe lao đến đâm trúng, kết thúc sinh mệnh ngắn ngủi chỉ vẻn vẹn 20 năm của cậu.
Trong cuốn tiểu thuyết, Chu Hiên Trạch và Lục Tuấn Gia thậm chí còn ghen tuông cãi nhau ngay tại lễ tang của cậu. Cuối cùng, Chu Hiên Trạch ôm ấp, hôn môi, vỗ về Lục Tuấn Gia đến khi anh ta nín khóc.
Thật kinh tởm!
Kinh tởm hơn cả đống phân mà cảnh sát trưởng nhà cậu vừa thải ra!
Ngày mai, nhất định phải trả lại tất cả cho chúng nó, từng chút một!
“Bing!”
Tiếng báo tin nhắn trên WeChat vang lên, kéo Lê Nhất về thực tại.