Cậu bé dùng hết sức lực của mình, bà tử sơ suất không giữ chắc, chỉ thấy Tiểu Đình sắp bị rơi xuống đất...
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Nguyên không biết lấy đâu ra sức mạnh mà nhào tới, ôm chặt lấy nhi tử trước khi cậu bé chạm đất.
Một tiếng hét kinh hoàng vang lên, Kiều Nguyên ôm chặt Tiểu Đình, nàng rơi mạnh xuống đất, va đập vào chân bàn. Ly trà trên bàn cũng bị chấn động mà rơi xuống, vỡ vụn thành từng mảnh.
Vương thị cũng bị biến cố này làm giật mình, bà ta đứng phắt dậy, thấy Tiểu Đình không sao, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn bà tử vừa rồi, chuẩn bị sau này tính sổ, rồi lại tiếp tục sai người ôm tôn nhi về phòng mình.
Kiều Nguyên cảm thấy chân mình chắc chắn đã bầm tím một mảng lớn, nàng nghiến răng chịu đựng cơn đau, sắc mặt lạnh như băng: "Ai dám bước thêm một bước thử xem!"
Dù thế nào đi nữa, nàng vẫn là nữ chủ nhân của Hầu phủ.
Tỳ nữ và bà tử ngần ngại, không dám hành động.
Vương thị trừng mắt, quay sang Tề Vi: "Đến ôm Tiểu Đình qua đây."
Tề Vi vốn chỉ quen bắt nạt kẻ yếu, thấy ánh mắt Kiều Nguyên như muốn gϊếŧ người, trong lòng có chút sợ hãi nhưng vẫn cắn răng tiến lên: "Tẩu tẩu, để Tiểu Đình cho ta đi. Nếu tẩu thật lòng thương con, cứ để mẫu thân chăm sóc thằng bé vài ngày là được rồi."
Kiều Nguyên cắn môi: "Cút."
Tiểu Đình lần này đã có kinh nghiệm, cậu bé vùi đầu vào cổ mẫu thân, đôi tay nhỏ bé bám chặt lấy nàng.
Thế giằng co này không thể kéo dài mãi.
Tề Vi nghiến răng, vươn tay ra.
Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức lan ra khắp người Kiều Nguyên, nàng nghe thấy tiếng nhi tử nấc nghẹn bên tai, lòng nàng dâng lên một tia tuyệt vọng.
"Dừng tay!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên từ cửa, bóng dáng cao lớn xuất hiện, đôi mắt đen của hắn sâu thẳm, khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, thân hình vạm vỡ trong bộ y phục đen, trên người vẫn vương bụi đường, rõ ràng là vừa vội vã trở về.
Hắn mang theo khí thế oai nghiêm, sát khí dày đặc, loại khí chất này chỉ có thể có được từ chiến trường máu lửa, khiến người ta không rét mà run.
Tề Tồn quét mắt nhìn toàn bộ khung cảnh hỗn loạn trong phòng.
Thê tử hắn, người mà hắn cưới về với danh nghĩa chính thất, giờ đây lại đang ngã trên mặt đất, gò má ửng đỏ, mắt còn vương lệ, tròn mắt nhìn hắn như thể gặp quỷ.
Vương thị ngẩn người, sau đó vui mừng bước lên: "Nhi tử, sao con lại về sớm thế? Thư trước đó chẳng phải nói mười ngày nữa mới về sao?"