Mỹ Nhân Mềm Mại Ngày Nào Cũng Bị Chó Điên Vặn Vẹo Điên Cuồng Quấn Lấy

Chương 12

Trong thế giới của Kiều Nguyên, dù là tiểu thư danh môn có bất hòa cũng chỉ ngấm ngầm châm chọc nhau, trưởng bối thì luôn nâng niu che chở.

Nàng chưa bao giờ bị ai chỉ thẳng vào mặt mắng mỏ thế này nên vẫn đang ngây người.

Vương thị đang giận dữ, những dè chừng trước đây đối với nàng giờ đã bị cơn giận lấn át hoàn toàn: "Hầu phủ không nuôi nổi một pho tượng như con! Nếu thật sự coi thường Tề gia, vậy thì hòa ly đi, đừng dựa vào danh nghĩa của Hầu phủ mà làm mất mặt chúng ta!"

Lời này nói thì dễ, nhưng thánh chỉ tứ hôn, đâu thể nói hòa ly là hòa ly ngay được.

Tiểu Đình dường như bị dọa sợ, ở trong lòng Kiều Nguyên không yên mà cựa quậy.

Nàng ôm chặt nhi tử, cố gắng kiềm chế cơn giận: "Ta kính người là trưởng bối, nhưng nếu người còn tiếp tục làm càn, ta cũng sẽ không nhẫn nhịn nữa."

Vương thị cười lạnh: "Ngươi có thể làm gì? Bà bà là trời, tức phụ là đất, từ trước đến nay có tức phụ nào dám trèo lên đầu bà bà không?"

Nói rồi, bà ta liếc mắt nhìn Tiểu Đình, ra lệnh cho bà tử bên cạnh: "Ôm tiểu thiếu gia qua đây."

Lòng Kiều Nguyên trầm xuống, nàng lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt lạnh băng: "Người muốn làm gì?"

Vương thị hằn học nhìn nàng:

"Ngươi thân là thân mẫu, vậy mà con mình ở ngay trước mắt cũng để bị lạc mất, có thể thấy ngươi không phải mẫu thân biết chăm con. Nếu ngươi không muốn nuôi dưỡng, vậy ta sẽ thay ngươi chăm sóc nó."

Bà ta vậy mà muốn trực tiếp ôm Tiểu Đình về phòng mình.

Kiều Nguyên hiểu rõ, nếu hôm nay nhi tử bị mang đi, sau này muốn gặp lại e rằng cũng vô cùng khó khăn.

Khi nàng bước vào cửa, đã cố ý bảo các tỳ nữ đứng chờ bên ngoài, chỉ có Hồng Ngọc theo vào, tránh để xảy ra tranh chấp mà bị người ta cười chê. Nàng không ngờ Vương thị lại trực tiếp động thủ.

Bà tử nghe lệnh Vương thị, không chút do dự sai hai tỳ nữ giữ chặt Kiều Nguyên, chính mình thì tiến lên cướp lấy Tiểu Đình.

Thân thể mềm mại nhỏ bé rời khỏi lòng nàng, khoảnh khắc lạnh lẽo ấy khiến Kiều Nguyên rùng mình.

"To gan! Ta là Hầu phu nhân, là đại tiểu thư Kiều gia, các ngươi dám vô lễ với ta..."

Giãy giụa khiến búi tóc rối tung, vạt áo trở nên xộc xệch, hàng mi dài dính nước mắt, môi hồng run rẩy.

Tiểu Đình từ một vòng tay thơm dịu mềm mại bị đổi sang vòng tay thô ráp lạnh lẽo, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Lúc này cậu bé đột nhiên há miệng khóc lớn, giãy giụa dữ dội trong lòng bà tử.