Mỹ Nhân Mềm Mại Ngày Nào Cũng Bị Chó Điên Vặn Vẹo Điên Cuồng Quấn Lấy

Chương 14

Hắn vừa xử lý xong việc quân là lập tức phi ngựa trở về, cả đại quân cũng bị bỏ lại phía sau.

Tề Tồn sải bước dài vào phòng, khí thế mạnh mẽ như bão tố, theo mỗi bước chân của hắn, không khí trong phòng càng trở nên áp lực.

Vương thị vẫn tiếp tục lải nhải:

"Về là tốt rồi. Con đói không? Để mẫu thân đi chuẩn bị chút thức ăn cho con."

Tề Vi dè dặt chào: "Ca ca."

Tề Tồn khẽ gật đầu, giọng trầm thấp: "Muộn như vậy rồi, mọi người ở đây làm gì?"

Vương thị nói với sắc mặt nghiêm nghị:

"Kiều thị không biết giữ lễ nghĩa, ở bên ngoài mập mờ với nam nhân khác, ban ngày còn suýt nữa làm thất lạc Tiểu Đình..."

"Mẫu thân." Tề Tồn lạnh giọng cắt ngang: "Kiều Nguyên là thê tử của con, nếu nàng phạm lỗi gì, cũng là lỗi của nhi tử không dạy bảo tốt."

Hàng mi dài của Kiều Nguyên khẽ run lên.

Vương thị nóng nảy: "Con cả năm đều ở ngoài, sao có thể biết nàng ta đã làm ra những chuyện gì?"

Tề Tồn trầm giọng: "Chính vì nhi tử không ở trong phủ, mà nàng ấy phải một mình mang thai, sinh nở, chịu đựng bao vất vả, nhi tử làm sao có thể trách nàng ấy?"

Vương thị sững sờ, không tin nổi: "Con đang trách mẫu thân nhiều chuyện sao?"

Tề Tồn dừng một chút, chỉ nói: "Đã khuya rồi, mẫu thân hãy về nghỉ ngơi đi."

Sắc mặt Vương thị lạnh dần, ánh mắt bà ta tối sầm quét qua hai người, cười nhạt:

"Tốt lắm, vậy ta không quản nữa. Để xem hai người có thể làm ra trò trống gì!"

Nói xong, bà ta kéo Tề Vi rời đi, tỳ nữ và bà tử vội vàng hành lễ, rụt rè nối gót theo sau.

Căn phòng vốn ồn ào náo nhiệt đột nhiên trở nên yên tĩnh lạ thường.

Tề Tồn đứng trước mặt Kiều Nguyên, đôi chân dài của hắn bất động, ánh mắt hắn rơi xuống nàng, không nói một lời.

Kiều Nguyên cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng ngần, thon dài như măng non đầu mùa, nước da của nàng sáng mịn, trông mềm mại đến mức khiến người ta không kiềm chế được mà muốn chạm vào.

Hắn đã từng nếm qua mùi vị ấy. Yết hầu khẽ động, hắn cúi người, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch lên: "Nương tử, nàng có nhớ ta không?"

Hơi thở nóng rực phả lên mặt nàng, Kiều Nguyên chợt nhớ đến đêm tân hôn ba năm trước, cơ thể nàng run lên từng đợt.

Tiểu Đình dường như cảm nhận được sự bất an của mẫu thân, cậu bé khẽ rướn đầu khỏi vòng tay nàng, tò mò nhìn nam nhân xa lạ trước mặt.

Đứa nhỏ bé xíu, nhưng đôi mắt tròn xoe chứa đầy sự tò mò. Cậu bé dường như cảm thấy người này khác biệt so với những nam nhân khác, bởi hắn cao lớn, cánh tay rắn chắc, trông có vẻ rất khỏe mạnh, nuôi dưỡng hẳn rất tốn công, cũng giống như mẫu thân vậy.