Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 85: Kế sách tạm thời

"Làm sao có thể?" Trịnh Tri Ý nói, "Ngươi nói giữa bọn họ căn bản không có tư tình?"

"Đúng vậy."

"Ngươi làm sao biết được? Ngươi nói bậy! Chỉ gặp nhau vài lần, sao bọn họ có thể chỉ gặp nhau vài lần..." Trịnh Tri Ý không chịu tin.

Quần Thanh tất nhiên biết rõ. Bởi vì năm đó người hầu bên cạnh công chúa chính là nàng, người cầm quạt che chính là nàng.

Tình ý của Dương Phù dành cho Lý Huyền chỉ là mộng ảo, mà Lý Huyền cũng không thật sự động lòng với Dương Phù, nếu không sau khi Dương Phù làm Thái tử phi, sao hai người lại tương kính như tân, Dương Phù buồn bã không vui, cuối cùng lao vào vòng tay của Yến Vương.

"Nô tỳ từ nhỏ lớn lên ở Dịch Đình, những chuyện trong hoàng cung Sở quốc, việc biết nhiều cũng chẳng có gì lạ." Quần Thanh bưng một đĩa om hấp dẫn tới, đặt xuống sàn, "Thỉnh Lương đệ xem, đây là Bảo An công chúa."

Lại lấy một bát mì Dương Xuân: "Đây là ngài."

Trịnh Tri Ý đờ đẫn nhìn xuống đất, hai hàng lông mày nhíu lại, không hiểu nàng đang múa may cái gì.

Những đĩa thức ăn tiếp theo được Quần Thanh lần lượt bày bên cạnh đĩa vịt om: "Văn võ trong triều, có đến bốn phần mười là cựu thần Sở quốc; tứ đại gia tộc Tạ, Thôi, Mạnh, Vương từ lâu đã kết thông gia với hoàng tộc Sở quốc. Bảo An công chúa dù sao cũng công chúa Sở quốc, nếu nàng ta làm Thái tử phi, tương lai làm Hoàng hậu, thì những người này đều có cơ hội kết giao mưu lợi, tự nhiên cũng muốn nàng ta làm Thái tử phi. Mà ngài, chẳng có quan hệ với ai, bọn họ liền giữ thái độ đứng ngoài quan sát."

"Nếu Thái tử có thể cưới được Bảo An công chúa, ắt là thu phục nhân tâm, thế gia cúi đầu, triều thần quy phục, mọi việc sẽ đơn giản hơn rất nhiều. Nếu Lương đệ là Thái tử, sẽ cưới hay không cưới?"

Trịnh Tri Ý chớp mắt, trán dần dần toát ra mồ hôi lạnh.

So với việc lo sợ Lý Huyền giả vờ yêu thương một nữ nhân mà hắn không yêu, nàng ta càng sợ hãi hơn chính là xung quanh bát mì Dương Xuân đại diện cho bản thân kia trống trơn, chẳng có gì cả.

"Lương đệ có từng nghĩ tới, ngài đối với Thái tử là cái gì không?" Quần Thanh hỏi.

"Ngươi chẳng phải đã nói rồi sao?" Trịnh Tri Ý đã mất hết tự tin, nghẹn ngào nói, "Chúng ta là tình nghĩa đồng cam cộng khổ, ngày đêm làm bạn."

"Cũng đúng, mà cũng không đúng." Quần Thanh nói, "Nghe nói Lương đệ và Điện hạ thành hôn, đều là vì một câu nói đùa thuở nhỏ của Lương đệ. Lương đệ khi ấy còn nhỏ, cũng không biết Điện hạ có người thương hay không, muốn làm gì, lại bởi việc này mà gánh chịu bao nhiêu lời gièm pha chế giễu."

"Ý của ngươi là, chàng đã sớm nhẫn nhịn ta?" Trịnh Tri Ý ngẫm lại, mỗi lần gặp nàng ta, Lý Huyền quả thật như đang kìm nén cảm xúc, chỉ là trước nay không nói cho nàng ta biết, hắn vì nàng ta mà phải chịu lời gièm pha chế giễu.

"Điện hạ chán ghét không phải là ngài, mà là những ngày phải cúi đầu kia. Xương Bình Trưởng Công chúa của Sở quốc cũng tự ý chọn Phò mã, Phò mã nhìn như phục tùng, ai ngờ sau này lại phản loạn cướp nước." Ánh mắt Quần Thanh đen nhánh như lưu ly, "Biết bao nam nhân sau khi đoạt quyền liền vứt bỏ thê tử, những thê tử đó thậm chí chẳng có làm gì sai, mà chỉ vì các nàng làm bọn hắn nhớ tới những ngày tháng xưa. Huống chi, Lương đệ là nỗi sỉ nhục ngày xưa của Điện hạ..."

"Nói hươu nói vượn!" Lãm Nguyệt cả người run rẩy mà tức giận quát, còn Trịnh Tri Ý lảo đảo, lại giữ chặt bàn tay run rẩy của nàng ta, "Lãm Nguyệt, ngươi ra ngoài trước đi."

"Nhưng —– nhưng phụ thân ta đã chết vì Lý gia, lẽ nào điều đó không đáng kể sao?" Trịnh Tri Ý vẫn nhìn bát mì Dương Xuân, "Còn có thánh thượng, nương nương, bọn họ sẽ đứng về phía ta... phải, bọn họ từng nói xem ta như con của mình."

"Không sai, còn có thánh thượng và nương nương. Thánh thượng là người trọng ân nghĩa, những người cùng lập nghiệp với ngài ấy, tất cả đều được thăng quan tiến tước, phụ thân ngài cũng được truy phong tước vị; đầu năm có cử tử làm "Thủy Tích Phú" để ca ngợi việc này, được thánh thượng phong làm Thám hoa. Lương đệ có ân với hoàng gia, thánh thượng sẽ không quên."