Quần Thanh cầm một quả cam vàng óng trong tay cân nhắc, rồi đặt nó giữa hai cái bát.
"Nhưng hoàng gia không phải là gia đình thường dân, công công bà bà (bố mẹ chồng) của ngài cũng chẳng phải người thường, ở trong cung, ân nghĩa không phải là không có, chỉ là... so với lợi ích, nó như thanh kiếm giấy, đối đầu với đao thép." Quần Thanh đánh nát ảo tưởng của Trịnh Tri Ý.
Kiếp trước, Trịnh Tri Ý bị Lý Huyền chán ghét vì lời nói cử chỉ vô độ, nên bị giam cầm trong Thanh Tuyên Các. Năm Thánh Lâm thứ hai, trong ngày cung yến Trung Thu diễn ra, Dương Phù được phong làm Thái tử phi, không biết cung nhân xấu bụng nào báo tin này cho Trịnh Tri Ý, nàng ta chân trần chạy ra, khóc lóc chất vấn Lý Huyền có phải đã quên ân tình năm xưa hay không, cuối cùng vì thất lễ mà bị đày vào lãnh cung. Thánh thượng không nói một lời.
Trước mặt các công hầu khanh tướng nhắc chuyện xưa, khác nào mắng Lý gia vong ân phụ nghĩa? Đây là một điều mà đế vương không thể chịu được. Chỉ tiếc Trịnh Lương đệ trẻ tuổi mãi không hiểu, vì sao công công (cha chồng) đã từng thương yêu nàng ta, lại thờ ơ lạnh nhạt...
Trịnh Tri Ý nhìn quả cam trước mắt với đôi mắt đẫm lệ: "Theo lời ngươi nói, ta đã đứng bên bờ vực rồi, vậy... ta phải làm sao mới có thể bảo toàn thân mình?"
"Lương đệ cũng đừng quá lo sợ." Quần Thanh trấn an nàng ta, "Trong cung chỉ có một chủ nhân, tâm ý thánh thượng mới là quan trọng nhất. Lương đệ chỉ cần phụng dưỡng thánh thượng như đối với phụ thân, dùng hành động để không ngừng nhắc nhở ân tình của Trịnh gia, thánh thượng và nương nương tự khắc sẽ áp chế Đông cung."
Quần Thanh nhẹ nhàng đặt quả cam phía sau bát mì Dương Xuân, rồi lại nâng bát mì lên cao: "Nhưng nếu như suốt ngày cứ luôn miệng nhắc đến ân tình, ắt sẽ thành ra một kẻ ỷ ân đồ báo. Làm quân vương, thường hay suy nghĩ quá nhiều. Lương đệ vốn không có ý này, song người đời ắt sẽ áp đặt cho ngài. Miệng lưỡi cũng như lợi kiếm, dẫu là thánh thượng cũng sợ. Bị người chỉ kiếm vào yết hầu, rất khó chịu, chi bằng..."
*Ỷ ân đồ báo: Nghĩa là dựa vào ân huệ của người khác mà mưu tính để trả ơn hoặc báo đáp, trong ngữ này ám chỉ sự lợi dụng ân huệ để mưu cầu lợi ích cá nhân.
Dứt lời, nàng làm bộ muốn ném bát mì kia, nếu ném xuống tất sẽ vỡ tan tành!
Trịnh Tri Ý lập tức nhảy từ trên giường xuống, giật lấy bát mì Dương Xuân từ tay Quần Thanh.
Nàng ta bưng bát, toàn thân run rẩy, song vẫn lấy đũa ngọc gắp một miếng, nhét vào miệng.
Chưa ăn xong mì mà nàng đã rơi nước mắt: "Thanh nương tử, người bảo ta phụng sự thánh thượng như a gia. Ta không làm được, ta chỉ có một phụ thân, người đã không còn nữa."
Quần Thanh nghĩ nghĩ, hỏi: "Lương đệ có muốn về Hoài Viễn không?"
"Trở về làm gì? Trong nhà đã không còn ai nữa. Ta không quay về, chỉ có thể ở trong cung." Trịnh Tri Ý nước mắt đầm đìa, "Nhưng ta... ta không làm được như người nói, lòng ta thật khó chịu, cảm thấy mình sẽ trở thành một người khác, hoá ra ta như vậy, giống như a gia của ta vậy, không còn nữa..."
Trong nháy mắt, Quần Thanh hiểu được nỗi khổ của nàng ta, chính nàng cũng vậy, nàng không thể chấp nhận việc mình biến thành bộ dáng mà mình chán ghét nhất.
"Vậy thì, ngài hãy xem đó như kế sách tạm thời đi."
"Kế sách tạm thời là gì?" Trịnh Tri Ý ngơ ngác nhìn nàng.
Trong đầu Quần Thanh hiện lên kiếp trước, kết cục của Trịnh Tri Ý: Ở trong lãnh cung thiếu thuốc thiếu cơm, Trịnh Tri Ý nhiễm bệnh nặng không rõ nguyên do, cung nữ phụng y Lãm Nguyệt liều mạng chạy ra, quỳ gối trước cửa điện Bảo An công chúa dập đầu xin giúp đỡ, có thể thấy đã lầm vào đường cùng.
Dương Phù sợ chọc giận Lý Huyền, sợ tới mức không dám mở cửa, đợi một đêm mới đưa tin cho Quần Thanh. Quần Thanh do dự một khắc, lúc dẫn ngự y chạy đến lãnh cung thì thân thể Trịnh Tri Ý đã lạnh cứng, gầy như que củi mà co quắp, tựa như đóa hoa hạ tàn úa. Lãm Nguyệt oán hận nhìn nàng, rồi đập đầu vào tường mà tuẫn tiết theo chủ.
Váy áo Quần Thanh dính máu các nàng, đi ngang qua Loan Nghi Các, chợt thấy công chúa đang cắt giấy dán cửa sổ, thần sắc vẫn ngây thơ tĩnh mịch như thuở thiếu thời, không chút ưu lự. Quần Thanh thấy nàng ta rất hạnh phúc, không hiểu sao không đi vào, chỉ lang thang vô định trong cung, như chiếc lá rụng trong gió, không biết sẽ bị cuốn về đâu.