Hai hộp bánh hoa sen được đặt trước mặt, ánh mắt Lãm Nguyệt mở to ngạc nhiên.
Nàng ta nhìn chằm chằm vào hộp bánh hoa sen, rồi ngước lên quan sát Quần Thanh.
Y phục và mũ che mặt của Quần Thanh đều rách tả tơi, váy dính đầy bụi bẩn và vết máu, cả người thê thảm, hai tay nắm lại, tỏ ra ngoan ngoãn nhưng lộ vài phần thấp thỏm.
"Ngươi... không phải là đánh nhau với người ta để cướp lấy bánh đấy chứ?" Lãm Nguyệt liếʍ môi, bất giác cảm thấy chút áy náy.
"Không phải." Quần Thanh bình tĩnh nói, "Xếp hàng mua, là thật."
Dù có bị đánh chết Lãm Nguyệt cũng không thể tưởng tượng nổi nàng rốt cuộc đã trải qua những gì.
"Vậy thì được rồi." Lãm Nguyệt không hỏi thêm về chiếc hộp thứ ba đâu, "Nghe đây, bây giờ đi làm sạch mình, rồi ở yên trong chỗ ở, không được đến chính điện."
Nàng ta nói: "Thái tử đến rồi!"
Quần Thanh nhìn quanh.
Tối nay, số nến và đèn đất được thắp lên nhiều gấp đôi, chiếu sáng rực rỡ cả đại điện, hóa ra là vì Lý Huyền đã đến.
Quần Thanh chẳng có chút hứng thú với thái tử, có thể ở một mình trong chỗ ở, quả thực không thể tốt hơn.
Nàng đun nước, tắm nước nóng, vừa hay có thể thư giãn nghỉ ngơi.
Nước ấm trong thùng gỗ bao lấy thân thể nàng, từ lúc trọng sinh đến nay, lần đầu tiên nàng được hoạt động gân cốt, miễn cưỡng thoát thân, chỉ khi thả lỏng, mới cảm thấy toàn thân đau nhức.
Thân thể ba năm trước chưa từng trải qua nhiều trận chiến như vậy, dù khỏe mạnh nhưng còn rất yếu ớt.
Cổ tay cầm đao gần như đã tê liệt, lòng bàn tay trầy xước, vết thương ngâm trong nước nóng nhói lên từng cơn.
Quần Thanh theo bản năng muốn lấy khăn lụa quấn lại, nhưng chợt nhớ ra mình đã để lại khăn lụa trong chùa, đành phải dựng lòng bàn tay lên.
Lục Hoa Đình có lẽ thật sự là khắc tinh của nàng, nếu không thì giải thích như thế nào, khi nàng chỉ nói mấy câu với hắn, mà đã bị liên lụy đến nông nỗi này?
Không ngờ vào năm Thánh Lâm nguyên niên, Yến Vương phủ lại hèn mọn như thế, Lục Hoa Đình còn có thể bị người ta đuổi theo chém gϊếŧ giữa đường.
Bị dồn vào đường cùng, dẫu là con chó đi ngang cũng phải xem như phao cứu mạng, điểm này Quần Thanh hiểu được.
Hôm nay nàng ra tay, phần lớn là vì Cuồng Tố.
Nàng không muốn chiếm tiện nghi của hai loại người: hài tử và kẻ ngốc. Vì những gì họ trao ra đều là tấm chân tình, mà chân tình là thứ nàng thấy qua quá ít.
Nếu Lục Hoa Đình phái một ám vệ nào đó lanh lợi hơn một chút, chắc chắn sẽ không dốc hết sức bảo vệ một người lạ như nàng. Nói vậy thì cũng coi như Lục Hoa Đình vẫn có chút lương tâm với người qua đường, không có tuyệt tình như trong ấn tượng của nàng.
Có vài phần lương tâm, nhưng cũng không nhiều lắm.
Quần Thanh suy nghĩ lung tung, cả người chìm vào trong nước ấm, gội sạch đầu, mái tóc dài đen nhánh như tảo biển của nàng lơ lửng trong nước, một lát sau, nàng ngoi lên khỏi mặt nước.
Đau.
Nàng đặt tay lên má, có lẽ do nước nóng khiến mặt nàng đỏ bừng, qua làn da, nàng phảng phất như chạm vào mầm xuân sắp trồi lên khỏi mặt đất.
Khuôn mặt bị Lý lang trung nắn chỉnh xương cốt lại bắt đầu đau nhức và ngứa ngáy, nếu không có thuốc giảm đau, gần như không thể chịu nổi.
May thay, hôm nay Phương Hiết đã nhờ Tiểu Tùng mang đến một gói thuốc "Sương Hàn Vũ Lộ" cho nàng, giúp giảm viêm giảm đau.
Khi Quần Thanh mở gói thuốc, một tờ giấy từ bên trong rơi ra.
Nàng chưa kịp bóc hết lớp giấy bọc đã nhét vội viên thuốc vào trong miệng, đợi tư vị mát lạnh lan xuống bụng, giảm bớt đau nhức, rồi mới nhặt tờ giấy lên đọc.
Hẳn đây là tin tức rất quan trọng, nên Phương Hiết mới cho người vội vã đuổi theo để đưa cho nàng.
Trên giấy viết: "Sư phụ gửi thư, ông ấy gặp một phụ nhân trong đám lưu dân ở Giang Nam, trông rất giống mẫu thân tỷ, hiện đang cố gắng tìm kiếm. A tỷ bảo trọng."
Trong đầu Quần Thanh vang lên một tiếng "ầm," nàng cầm tờ giấy đọc đi đọc lại mấy lần dòng chữ "giống mẫu thân tỷ," tim đập loạn lên.
Lý lang trung là bạn cũ của mẫu thân, lời ông ấy luôn nghiêm cẩn, đã nói là "giống mẫu thân tỷ," thì tám chín phần là Chu Anh!
Mẫu thân còn sống.
Tin tức mà kiếp trước nàng chưa từng nhận được cho đến khi chết, nay thình lình xuất hiện trước mặt, lần đầu tiên khiến nàng có cảm giác như phá vỡ l*иg giam, nhìn thấy ánh sáng mặt trời.