Nàng còn người thân trên đời, không còn cô độc nữa.
Nàng sẽ có cơ hội cùng mẫu thân đi chợ, ăn đồ ăn mẫu thân nấu, còn có thể nằm bên cạnh mẫu thân, chia sẻ tâm sự với bà ấy, nhận những cái vuốt ve yêu thương. Tất cả những điều tiếc nuối không thể bù đắp, bỗng nhiên lại trở thành những điều có thể trong tương lai.
Nhưng mà, Lý lang trung nói bà ấy đang ở trong nhóm lưu dân ở Giang Nam.
Nơi xa xôi như vậy, lại không có người quen, Quần Thanh đã thấy qua bộ dáng lưu dân trong thành, lòng không ngừng quặn lại, nàng không dám tưởng tượng dáng vẻ hiện giờ của mẫu thân.
Nếu có thể xuất cung, nàng đã sớm đến Giang Nam tìm kiếm cùng ông ấy rồi.
Nước đã lạnh, Quần Thanh quên cả lau khô người, mà mặc xiêm y vào ngay.
Bất chợt cửa phòng bị mở ra, thần sắc Nhược Thiền hoảng loạn: "Tỷ tỷ, không hay rồi, Thái tử điện hạ gọi tỷ qua đó!"
-
Lý Huyền bãi giá đến Thanh Tuyên Các lúc trời tối.
Trên bàn đã dọn xong bữa tối, sáu món chay, sáu món mặn, một bình hoa ngọc trâm tỏa hương dìu dịu, trên tóc Trịnh Tri Ý cũng cài một đóa hoa nở rộ, khiến khuôn mặt hồng hào của nàng ta càng thêm phần e thẹn.
Lý Huyền chú ý thấy, hôm nay nàng ta trang điểm, đôi mày đen như con tằm, đôi môi đỏ rực.
Cách trang điểm này có chút chẳng ra làm sao.
Lý Huyền mặc thường phục áo bào cổ tròn dệt kim, trầm mặc nhận ba vòng kính rượu từ tiểu Lương đệ, rồi sau đó, nàng ta đột nhiên ghé sát lại, nói: "Điện hạ, chúng ta nên viên phòng thôi."
Lý Huyền không uống nổi rượu nữa, lặng lẽ đẩy nàng ta ra: “Ngày khác đi, mấy ngày gần đây bận rộn công việc. Chờ nàng qua sinh thần 16 tuổi đã.”
Không ngờ Trịnh Tri Ý lập tức nóng nảy, bộ trâm trên đầu nàng ta va chạm mạnh mẽ: “Năm ngoái chàng cũng nói như vậy, rốt cuộc là chàng lực bất tòng tâm, hay thật sự không muốn chạm vào thϊếp?”
Lý Huyền lườm nàng ta đầy cảnh cáo.
Trịnh Tri Ý bị từ chối mà không cam lòng, nghĩ đến đóa hoa nàng ta đặc biệt mang từ ngoài cung về, thậm chí chưa từng được liếc mắt đến, cảm thấy vô cùng nhục nhã: “Chàng có phải muốn thủ thân như ngọc vì tiện nhân Dương Phù kia không? Rõ ràng người lấy chàng trước là thϊếp. Các người lén lút sau lưng thϊếp, còn thϊếp lại chẳng hay biết gì!”
Lý Huyền đập mạnh ly rượu xuống bàn: “Bảo An công chúa còn đang bệnh, nàng ấy làm sao sinh bệnh, có cần ta nhắc lại cho nàng không? Nàng là Lương đệ, la lối om sòm cũng nên biết chừng mực.”
Trịnh Tri Ý một tay hất đổ bình hoa, tiếng vỡ thanh thuý khiến Lãm Nguyệt vô cùng sợ hãi: “Chàng còn coi thϊếp là một Lương đệ sao? Thϊếp là người chàng cưới hỏi đàng hoàng, chàng đã hứa với a gia thϊếp sẽ đối xử tốt với thϊếp, bây giờ lại trở mặt không nhận, có thể thấy được ngày đó chàng căn bản không thích thϊếp, chàng chỉ lợi dụng thϊếp mà thôi.”
Lý Huyền tức đến tái mặt, hồi lâu sau mới mở miệng: “Lúc dùng bữa ở trong cung phụ hoàng, ta tưởng nàng đã sửa đổi, hóa ra vẫn vậy.”
Sự sủng ái mà Lý Huyền, vốn cũng nhờ phúc của bữa cơm ấy.
Trong cung yến, Trịnh Tri Ý gặp lại Thần Minh đế và Mã Hoàng hậu sau một thời gian dài xa cách. Bọn họ khoác trên người bộ triều phục ánh vàng rực rỡ, đầu đội quan kim hoàn, thoạt nhìn dáng vẻ có chút thay đổi.
*Quan: là một loại mũ hoặc vật đội đầu, biểu trưng cho địa vị, tuổi tác, và sự trưởng thành. "Quan" không chỉ đơn thuần là một phụ kiện mà còn mang ý nghĩa lễ nghi và xã hội quan trọng.
Không hiểu sao, Trịnh Tri Ý đột nhiên nhớ lại lời dặn dò của Quần Thanh, nhưng cũng không hoàn toàn vì lời dặn ấy.
Thần Minh đế bận rộn quốc sự, hai bên tóc đã điểm sương, trông già đi nhiều. Trịnh Tri Ý vừa nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt của ông ta, bất giác nhớ đến a gia của mình, liền buột miệng nói: “Ta nhớ a gia.”
Nói xong, nước mắt cứ thế tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Phụ thân của Trịnh Tri Ý vốn là thủ lĩnh thổ phỉ, lúc trước đi theo Lý gia khởi nghĩa, sau lại vì Lý gia mà tử trận sa trường.
Trong thời loạn lạc, Trịnh gia từng có ân với Lý gia, còn Lý gia lại luôn cảm thấy hổ thẹn với Trịnh Tri Ý, tức phụ hàn môn này (con dâu có xuất thân thấp kém). Điểm này cả hai bên đều hiểu rất rõ. Trịnh Tri Ý vừa khóc, khiến Thần Minh đế và Hoàng hậu không khỏi khó chịu trong lòng.