Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 74: Sinh ra ở nơi rừng thiêng nước độc, nên mới có tâm địa lạnh lẽo cứng nhắc như vậy

Cuồng Tố cái hiểu cái không, do dự một hồi, nặn ra một câu: "Nhưng, ngư phù của ta, vẫn còn ở chỗ nàng ấy."

Lục Hoa Đình thở dài.

-

Linh Phúc Tự hương khói nghi ngút, người đến tấp nập.

Nghe nói Quần Thanh cuối cùng đã vào cổng này, thân hình lướt qua rồi biến mất giữa đám thiện nam tín nữ trong đại điện.

*Thiện nam tín nữ: Tín đồ nam nữ của Phật giáo.

Vừa bước vào cổng, thấy tượng ngọc Quan Thế Âm Bồ Tát, Lục Hoa Đình cúi người hành lễ, thần sắc cung kính.

Cổ áo của hắn đã xộc xệch rách rưới, tóc đen xoã tán loạn xuống gáy, khuôn mặt vẫn là môi đỏ răng trắng, nếu không phải toàn thân nhuốm máu, quả thật có mấy phần phong lưu thời Ngụy Tấn, khiến không ít nhóm nương tử dâng hương đi qua ngoảnh đầu nhìn.

Nghe đồn hắn từng là đệ tử Phật môn một thời gian, hai người Quyến Tố không dám chậm trễ, vội vàng khom người bái lạy theo.

Dưới tượng Quan Âm là hòm công đức, bên ngoài hòm chất đầy đồ thất lạc của người đi lễ, như vòng tay, trâm cài của nữ quyến rơi rớt, thỉnh thoảng có người quay lại tìm.

Lục Hoa Đình nhìn lướt qua, thấy một bông hoa ngọc trâm hơi héo nằm lẳng lặng trong đó.

Bông hoa này gần như giống hệt bông Cuồng Tố mang về, được đặt trên một chiếc khăn lụa trắng, như một câu đố mỹ lệ bí hiểm.

"Đều là đồ trang sức bị rơi, ai lại đi tìm một bông hoa chứ." Quyến Tố vừa xoa vết thương vừa lẩm bẩm, "Cũng không phải là hoa lụa."

Lục Hoa Đình thoáng ngưng lại, bất chợt cúi người nhấc chiếc khăn lụa lên, bên dưới là ngư phù của Cuồng Tố và hai viên kim châu.

Quyến Tố trợn mắt há mồm, lại cảm thấy bị khinh thường sâu sắc: "Không phải chứ, sao nàng ta có thể — có thể — tùy tiện để đồ trong chùa thế này? Sao nàng lại không lấy kim châu nữa?"

Lục Hoa Đình ném ngư phù vào ngực Cuồng Tố: "Kỹ năng không bằng người ta, nói nhảm ít thôi."

Trả lại thì chẳng phải là điều bình thường sao?

Nàng đã lấy hai hộp điểm tâm rồi.

Nương tử này tính toán rõ ràng, không muốn nợ hắn một xu, một mật thám Nam Sở, e là rất sợ hắn sẽ vào cung tìm ra tung tích của nàng.

Lục Hoa Đình nghĩ vậy, ném hai viên kim châu cùng tất cả kim châu trong tay áo vào hòm công đức, phát ra tiếng leng keng vui tai.

"Nếu không nhờ nương tử đó, chúng ta e là đã không thể thoát thân hôm nay. Chỉ không biết nàng ta là ai, nhỡ đâu lại là một đại nữ quan thì sao." Quyến Tố vái tượng Bồ Tát, "Trưởng sử không sợ đắc tội với người ta, chẳng lẽ Yến Vương phủ chúng ta còn đắc tội chưa đủ?"

Lục Hoa Đình ngồi trên ngạch cửa, đôi chân dài không biết để đâu: "Thống kê thiệt hại của các quầy hàng thế nào rồi? Ngươi nên lo cho danh dự của Yến Vương phủ trước đi."

"Đây vốn không phải người của Yến Vương phủ chúng ta, hành xử thế này, rốt cuộc còn vương pháp nữa không?" Quyến Tố phẫn nộ.

"Ai có thể chứng minh?" Lục Hoa Đình nói.

"Ta và Cuồng Tố đều có mặt... Chỉ là đối phương người đông thế mạnh." Quyến Tố tức đến nỗi ném luôn đai lưng xuống đất. Bọn họ đều là người của Yến Vương phủ, lời khai của họ có giá trị gì chứ.

"Dân chúng có mắt, có tai, họ sẽ tin lời ngươi nói hay tin vào những gì tự mình thấy." Lục Hoa Đình nhặt chiếc đai lưng thêu phù hiệu của phủ lên, phủi bụi trên đó, "Cho nên, nương tử đó là cung nữ, chẳng phải là chuyện tốt sao? Ta không kéo nàng ta xuống nước, thì ai sẽ làm chứng cho chúng ta sau này?"

Quyến Tố há hốc miệng, một lúc lâu sau mới thốt lên: "Nhưng Trưởng sử, làm sao ngài biết nàng ta còn có chiêu sau? Nếu nàng ta cũng giống chúng ta, không còn đường nào khác thì sao?"

"Ta không biết." Lục Hoa Đình nhìn ráng chiều ngoài cửa, trả lời mơ hồ, "Nếu không có... không có, thì thật đáng tiếc."

Ban đầu hắn chỉ nghĩ: một quân bài quan trọng thế này, nhóm mật thám mai phục trong thành Trường An, làm sao có thể ngồi yên khi thấy nàng gặp nạn, nhất định sẽ tìm cách cứu giúp. Mật thám luôn có cách của họ, đến lúc đó, có thể lôi ra cả một chuỗi mật thám, đỡ phải từng bước điều tra.

Đáng tiếc thay. Hắn không ngờ nàng lại thoát thân theo cách này.

Nàng tuy ở trong cung, nhưng lại hiểu rõ về chuyện còi xương, có thể thấy hiểu rõ chuyện dân gian…Cũng rất có tình cảm.

Lục Hoa Đình nghĩ, thị nữ của Bảo An công chúa chắc hẳn lớn lên ở Trường An. Thành Trường An phồn hoa như gấm hoa.

Không giống như hắn, sinh ra ở nơi rừng thiêng nước độc, nên mới có tâm địa lạnh lẽo cứng nhắc như vậy.

Quyến Tố thấy Lục Hoa Đình cầm chiếc khăn lụa của nương tử đội mũ che mặt, không biết đang nghĩ gì, bèn định thu lại giúp. Vừa giơ tay ra, Lục Hoa Đình bất ngờ nắm chặt chiếc khăn lụa, khiến Quyến Tố chụp vào khoảng không.

Xúc cảm mềm mại lạnh lẽo đó, như nắm chặt một đám mây, Lục Hoa Đình cất chiếc khăn lụa vào trong tay áo mình: "Đi thôi."