Sau Khi Trọng Sinh, Ta Kết Hôn Với Kẻ Thù

Chương 73: Sinh ra ở nơi rừng thiêng nước độc, nên mới có tâm địa lạnh lẽo cứng nhắc như vậy

Có hài tử đi mua điểm tâm kia, còn có vài phụ nhân, cầm chiếc còi xương đeo trên cổ lên, đưa lên môi thổi mạnh.

Tiếng còi đó như rêи ɾỉ, như những mũi tên xuyên qua mây, xé rách bầu trời.

Nhóm phủ binh không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút hoảng loạn mà dừng lại, nhìn tứ phía.

Ngay sau đó, bọn chúng phát hiện những người dân vốn dĩ nhẫn nhục cam chịu kia, dường như trong phút chốc đã thay đổi sắc mặt:

Trên lầu hai, bá tánh căm phẫn nhìn bọn chúng bằng những cặp mắt lạnh lẽo như băng giá. Bà chủ Lăng Tâm Ký kia xanh mặt, đem một xô nước từ trên lầu hai hắt thẳng xuống bọn chúng. Nước ào ào đổ xuống, bốn phía vang lên tiếng trống thùng thùng.

Thì ra, ở mỗi góc lan can trên lầu hai của Tây thị đều đặt một chiếc trống da trâu. Tiếng trống vang lên, từ gần đến xa, tựa như đang truyền đi một thông điệp nào đó.

Những tên đó hiển nhiên không hề lường trước được cục diện này, đưa mắt nhìn nhau, thần sắc không khỏi trở nên căng thẳng, dần dần tụ lại thành một vòng tròn nhỏ.

Ngay sau đó, từ trên tầng lầu tứ phía, hai bên con đường, có vô số nam nhân lao xuống. Trong đó có rất nhiều tiểu nhị, cũng không ít thực khách, người thì cầm gậy gộc, người thì giơ cây lau nhà, ánh mắt ai nấy đều ngập tràn căm phẫn.

Dẫn đầu là một ông lão râu bạc trắng, ông trừng mắt nhìn, lớn tiếng nói: “Năm ngoái thánh thượng đã ban luật mới, trong thành Trường An, quan binh không được quấy rầy dân chúng. Chỉ mới một năm, Yến Vương lại muốn làm gì đây? Năm đó, bảo chúng ta mở cửa nghênh đón, chúng ta đã mở, vậy mà quân của Yến Vương vẫn giẫm đạp lên dân chúng hai phường. Chính Yến Vương đã thất tín với dân trước, vậy đừng trách bá tánh vùng dậy phản kháng!”

Từ khi đó trở đi, trong nội thành hình thành một ước hẹn tự phát, để phụ nữ và trẻ em đeo còi xương, lấy còi xương làm hiệu lệnh, nếu như lại có sự việc tương tự xảy ra, mọi người sẽ cùng nhau đứng lên phản kháng.

“Lão trượng, chúng ta, chúng ta chỉ đang thanh trừng nội vụ, không hề có ý làm hại ai…” Tên thủ lĩnh mặc đồ đen rõ ràng không hiểu tình hình bên trong, bị vẻ mặt phẫn nộ của dân chúng bốn phía dọa cho kinh sợ, trên mặt hiện rõ vài phần hoảng loạn.

“Nói là không có ý, ngươi nghĩ chúng ta mù chắc? Các ngươi giải quyết chuyện của mình, mà dám ‘vô tình’ đυ.ng đến vợ con chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với các ngươi!” Ông lão dứt lời, cả đám người đồng thanh hưởng ứng.

Tên phủ binh cầm đầu thổi một hồi còi báo động, thấy tình thế không ổn liền ra hiệu thu quân. Đám người áo đen lập tức bỏ chạy tứ phía như lũ sâu bọ, trên người chúng hứng trọn vô số lá cải, trứng gà và rơm rạ.

Người dân Tây thị đứng tại chỗ chửi bới một hồi, rồi từ từ kéo nhau tản đi.

-

“Trưởng sử.” Quyến Tố vô cùng bàng hoàng.

Lục Hoa Đình vừa rồi dùng tay không đỡ lấy lưỡi đao, những giọt máu tựa như hạt san hô rơi lả tả trong không trung. Quyến Tố sợ hãi cúi đầu nhận tội: “Thuộc hạ thất trách!”

Lục Hoa Đình vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, như thể cánh tay đó không phải của mình. Hắn kéo đai lưng từ y phục của đối phương xuống, thuận tay ném cho Quyến Tố.

“Đai lưng kéo rớt.” Quyến Tố lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, vội vàng thắt chặt đai lưng, rồi duỗi cổ nói: “Cũng may Trưởng Sử để lại vật chứng. Tay của ngài thế nào rồi, nếu bị thương, Điện hạ sẽ không tha cho ta đâu!”

Lục Hoa Đình lại dùng ngón tay nâng khuôn mặt bầm dập của Quyến Tố lên quan sát kỹ, xác nhận hắn chỉ bị thương ngoài da, liền đẩy hắn ra: “Đi, nhớ kỹ những quầy hàng bị tổn hại này.”

Hắn dùng một tay xé toạc ống tay áo, quấn quanh bàn tay vài vòng. Những năm qua chinh chiến, từng đυ.ng độ không ít sơn tặc, đã thấy qua đủ loại chuyện, thế này chẳng đáng là gì.

Máu đỏ tươi thấm qua lớp băng vải, hắn lặng lẽ nhìn một lúc.

Mạnh Quan Lâu kiếp trước, có điên cuồng như vậy không?

Đang mải suy nghĩ, lại thấy một người giống như con sói đầu máu lao tới trước mặt, tay cầm một đóa hoa ngọc trâm, vừa khoa tay múa chân vừa nói với Lục Hoa Đình: “Ta hộ tống vị nương tử kia đến bờ sông, nàng hái đóa hoa này, sau đó, không thấy đâu nữa!”

Lục Hoa Đình nhìn chằm chằm bông hoa hồi lâu, khó tin hỏi: "Ngươi làm sao thế? Cướp điểm tâm rồi giờ lại cướp cả hoa của người ta."

"Không cướp!" Cuồng Tố dậm chân mạnh đến nỗi suýt nứt cả mặt đất, giải thích để Lục Hoa Đình hiểu rằng hắn chỉ đi theo Quần Thanh đến bờ sông, học theo nàng hái một bông hoa mà thôi.

"Ngươi lại đây." Lục Hoa Đình ngoắc tay, lấy khăn lau sạch máu trên đầu Cuồng Tố. Xem xét vết thương, thấy không tổn thương đến xương, hắn để khăn cho Cuồng Tố tự giữ, cười như không cười nói: "Không phải là ‘không thấy,’ là ngươi để mất dấu. Nàng ta cố tình bỏ rơi ngươi đấy. Nàng ta đã có tâm trạng đi hái hoa, ngươi cũng không cần bám theo nữa, nếu theo nữa sẽ thành ra mạo phạm."