"Yến Vương phủ làm việc, có liên quan gì đến các ngươi, muốn giữ lại cái lưỡi thì đừng có lắm lời!" Tên cầm đầu cầm đao đe dọa, làm cả đám người sợ hãi mà lùi thêm mấy bước.
Quần Thanh ngồi bệt trên đất không nhúc nhích. Qua khóe mắt nàng thấy Tiểu Tùng đã chạy mất hút, liền chậm rãi chỉnh lại mũ che mặt.
Vừa rồi vì tình thế cấp bách mà ra tay, suýt nữa bại lộ thân phận. Đám người này có ý xấu, ai mà biết chúng định làm gì? Nhưng chỉ cần là thủ hạ của quý nhân, thì không thể nào gϊếŧ hại thường dân trong thành Trường An, nếu không vụ án sẽ bị trình lên Đại Lý Tự, ai cũng không thoát thân được.
Việc nàng cần làm chỉ là đóng vai một phụ nhân bình thường đứng xem, cùng lắm là chịu vài câu mắng chửi, để đối phương xả giận là có thể thoát thân.
Quả nhiên, nàng lại bị túm lấy cổ áo, bị kéo như lôi bao tải lên, hai chân cách mặt đất.
Quần Thanh buông lỏng toàn thân, trông yếu ớt vô cùng.
"Sao lại che mặt?" Tên phủ binh nhìn nàng vài lần, nở nụ cười bất hảo: "Để ta xem mặt ngươi, nếu đẹp thì cho ta hôn một cái, nếu xấu thì cho ngươi hai cái tát, ngươi thấy thế nào?"
Nói rồi, hắn ta đưa tay định vén màn che của Quần Thanh lên.
Tay hắn ta chưa kịp chạm vào lớp lụa trắng thì một giọng nói vội vã cắt ngang từ phía sau: "Cuồng Tố, ngươi đến bảo vệ nương tử rời khỏi đây!"
Giọng của Lục Hoa Đình không lớn, nhưng nghe rõ ràng từng chữ, làm máu trong người Quần Thanh bốc lêи đỉиɦ đầu.
Hắn vừa nói gì?
Ngươi đến, bảo vệ, nương tử, rời khỏi đây.
Trong lời nói rõ ràng có sự lo lắng, che chở, cả sự quan tâm, khiến Quần Thanh sững sờ như thể nàng là một người rất quan trọng với hắn. Ngay sau đó, Cuồng Tố, người đầu đầy máu, như diều hâu xoay người, từ trên không đạp xuống, đá thẳng vào mặt gã hộ vệ đang giữ nàng.
Quần Thanh lúc này không còn giả bộ được nữa, nàng đá một cú vào gã hộ vệ gần nhất rồi bỏ chạy.
"Nữ nhân này cùng phe với đám họ Lục, đừng để ả lừa gạt! Đuổi theo!"
"Kẻ vừa nãy ném ám khí cũng là ả! Đừng để ả thoát thân đi báo tin!"
Quần Thanh nhắm mắt lại.
Trong lúc chạy như điên, trong lòng nàng đã tự tay đâm Lục Hoa Đình hàng trăm lần. Hắn là cố ý…
Cuộc chiến này vốn chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng hắn vẫn phải kéo nàng vào, ép nàng phải ra tay, lôi một phần truy binh sang phía nàng.
Bị ép vào đường cùng, Quần Thanh chẳng còn cách nào che giấu khả năng của mình nữa. Ba viên đá còn lại trong tay áo đã ném sạch, chạm tay vào thứ gì, thứ đó liền trở thành vũ khí.
Nhưng đυ.ng phải mấy tên võ sĩ cao lớn, nàng lực bất tòng tâm, chỉ có thể đẩy người ra một chút chứ không thể đánh gục người, nàng quả thật đang lâm vào tình thế nguy hiểm.
Truy binh như bóng ma bám sát phía sau, nắm lấy tà váy và mũ che mặt của nàng, kéo nàng ngã ngửa về phía sau. Có người theo sau lao tới trước người nàng, chắn cho nàng trước những đòn tấn công.
Quần Thanh nằm trên đất, mùi máu tanh nồng bao phủ lấy nàng. Cuồng Tố đang che chở cho nàng, bị cận vệ dùng côn đập mạnh vào đầu. Đôi mắt Cuồng Tố đỏ rực, vẫn luôn che chở cho nàng. Thấy nàng ngẩng đầu, hắn dùng đôi mắt ngây thơ như trẻ con nhìn nàng, an ủi nàng: "Trưởng sử nói, ta, chết trước. Ngươi, không sao."
Quần Thanh lạnh mặt đếm, đến đòn thứ mười thì nàng rút thanh đoản đao bên hông Cuồng Tố ra, đâm thẳng vào ngực tên kia.
Tên hộ vệ ngã vật xuống đất. Máu từ đầu Cuồng Tố chảy xuống theo tóc mai, hắn đã gần như không còn ý thức.
Quần Thanh đẩy hắn ra, ánh mắt hướng về phía Lục Hoa Đình. Lúc điều Cuồng Tố đi, Lục Hoa Đình bị quăng mạnh xuống quầy hàng đổ nát, trong tay đối phương ánh lên tia sáng lạnh lẽo, lộ ra một thanh đoản đao bạc sắc bén, mũi đao chĩa xuống, Lục Hoa Đình chỉ còn cách đưa tay nắm lấy lưỡi đai, đôi bên đang giằng co.
Trong trận đánh nhau, người không thể ngã xuống. Ngã xuống nghĩa là cách cái chết không xa.
Trước mắt Quần Thanh là một màn sương trắng xóa, bên tai dường như vang lên nhiều tiếng động. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh để suy tính, nhưng tình hình ở phía xa đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Những tên phủ binh mặc áo đen này còn dữ tợn hơn cả bọn côn đồ ngoài chợ, chúng đập phá, lật tung mấy quầy hàng, dường như không hề để ý đến những người chủ quán đang ngã lăn trên mặt đất, liên tục van xin.
Gân xanh nổi lên trên cổ Quần Thanh, môi nàng mím chặt, đột ngột hét lớn: “Thổi còi xương!”
Thanh âm nàng thê lương, vang đi rất xa. Đáp lại nàng là những tiếng còi sắc bén, từng hồi nối tiếp nhau.