Mấy năm sống kiếp ám sát đã cho Quần Thanh bản năng cảm nhận nguy hiểm, liền cất bước bỏ chạy.
Chạy đến nơi an toàn, hòa vào đám đông đang lùi lại ra sau, nàng mới dám quay đầu. Chỉ nghe thấy giọng nói của tên phủ binh dẫn đầu vang trong gió: “Yến Vương phủ bắt người, thanh trừng kẻ phản bội! Tất cả đứng lại!”
Yến Vương phủ? Quần Thanh không khỏi liếc nhìn về phía bọn họ một cái.
Nàng chợt nhớ ra.
Hoa văn hình tròn quen mắt kia, với họa tiết ngân li gợn sóng. Ngân li là loài Thuỷ Long (rồng nước), là biểu tượng mà thánh thượng ban cho Yến Vương, nhằm kìm hãm tính khí của Lý Hoán. Trang phục và đồ trang trí trong Yến Vương phủ đều có thể sử dụng hình ảnh ngân li làm trang trí.
Trên đai lưng có ngân li, cho thấy những người này là hộ quân của Yến Vương phủ.
Chẳng lẽ vị quý nhân ngồi trong xe mà nàng thấy lúc đến đây chính là Yến Vương Lý Hoán?
Không đúng.
Lý Hoán và Lục Hoa Đình xưa nay luôn có quan hệ tốt đẹp, làm sao có thể nghiêm khắc đến mức bắt hắn ngay trên phố thế này.
Chẳng lẽ Yến Vương phủ xảy ra nội chiến?
Yến Vương phủ không phải vẫn luôn đoàn kết sao?
Bên kia trận chiến đã nổ ra, Quần Thanh lại kéo đứa trẻ lùi thêm một bước. Những tên đó không màng sống chết mà vung vẩy cây côn, Quyến Tố và Cuồng Tố đều đã rút đoản đao bên hông ra, nhưng vẫn bị ép phải lùi lại từng bước.
Quyến Tố nhảy lên quầy bán mía, đưa tay nắm lấy hai cây mía, biến chúng thành trường côn (gậy dài), quét qua đám gia đinh kia. Trong chốc lát, quầy hàng đổ sập, nước mía bắn tung tóe.
Tây thị đã lâu rồi không xảy ra trận đánh nhau kịch liệt như vậy, khiến tất cả người mua kẻ bán đều sợ hãi mà dừng lại.
Chung quy là hai người khó địch nổi nhiều người, trong chớp mắt, Quyến Tố và Cuồng Tố đều trúng vài đòn, bọn chúng dần vây quanh Lục Hoa Đình, tên cầm đầu rút ra một thanh trường đao sáng loáng, áp sát bọn họ.
Xiêm y của ba người đã nhanh chóng nhuốm máu, Quần Thanh nhìn thấy bọn chúng xuống tay không chút nương tình, trong lòng có phần phức tạp.
“Tỷ tỷ, còn một hộp điểm tâm nữa.” Đứa trẻ chỉ vào hộp điểm tâm suýt bị dẫm nát dưới chân của một tên áo đen.
“Không thể nhặt được nữa.” Quần Thanh giữ chặt đứa bé, sợ rằng mình sẽ bị vạ lây.
Ngay lúc đó, trên con đường lớn vốn vắng vẻ, một tiểu đồng mập mạp vừa đi vừa hát.
Tiểu đồng đeo một chiếc còi xương gắn vào sợi dây đỏ trên cổ, chiếc áo đạo sĩ quết trên mặt đất, trong tay xách vài gói thuốc. Nếu là người khác thì đã tránh xa từ lâu, nhưng cậu ta lại có chút chậm chạp, đứng giữa đường mà nhìn xung quanh, còn giơ cao cánh tay, vẫy vẫy về phía đám đông.
Người khác bàn tán sôi nổi, Quần Thanh nhìn kỹ, không ngờ đó lại là người quen của nàng.
Đó là Tiểu Tùng, tiểu đồng giã thuốc bên cạnh Phương Hiết, chắc là Phương Hiết sai cậu ta đuổi theo để đưa đồ cho nàng.
Tiểu Tùng sốt sắng lại gần, thấy cảnh đánh nhau bên cạnh, rụt cổ lại, không dám đi ngang qua bọn họ, đành đứng ngẩn người ở ven đường, Quần Thanh vội ra dấu ý bảo: “Trở về, đợi ta ở dưới cầu.”
Không ngờ Tiểu Tùng nhìn nàng, rồi lại nhìn đám người kia, do dự một lúc, cuối cùng nhắm mắt lại, xách hai gói thuốc, lục cà lục cục mà chạy như điên về phía nàng.
Đám phủ binh kia sớm đã gϊếŧ người đến đỏ mắt, một tên nghe thấy tiếng động, liền một cước đá Tiểu Tùng ngã nhào! “Bộp” một tiếng, mấy gói thuốc rơi tứ tung trên mặt đất.
Quần Thanh nhanh tay ném một viên đá nhỏ ra, viên đá chạm vào mái hiên, bật ra bắn vào cổ tên gia đinh kia, khiến hắn ta lùi lại vài bước, ôm cổ: “Chảy máu!”
Đám phủ binh thoáng chốc tụ lại đây: “Có người ném ám khí, coi chừng hắn còn có chiêu khác!”
“Ôi chao, tội nghiệp quá!” Các phụ nhân xung quanh thương xót cho tiểu đồng bị hại oan, nhưng không ai dám tiến tới đỡ cậu ấy.
Quần Thanh đã len qua đám đông, đỡ Tiểu Tùng dậy.
Tiểu Tùng bị ăn một cước, may mà không sao, chỉ là đau đến mức nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, xiêm y cũng bị rách. Tính cách cậu ta vốn quật cường, giận dỗi nhét mấy gói thuốc vào tay Quần Thanh, rồi quay đầu chạy về.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tên gia đinh bị bắn trúng cổ liền đuổi theo, nhưng bị người khác giữ tay lại.
Quần Thanh nói: “Chỉ là trẻ con mà thôi, lang quân đừng làm khó nó.”
Nhưng ngay sau đó, nàng bị hắn ta đẩy mạnh, ngã ngồi trên mặt đất, lòng bàn tay bị sỏi đá cào rách.
Bên cạnh, một ông lão chống gậy cuối cùng cũng tức giận quát: “Các ngươi là ai? Sao lại đi ức hϊếp cả nữ tử yếu đuối như vậy?”
"Đúng vậy, người của Yến Vương phủ cậy quyền cậy thế, đến cả luật pháp do thánh thượng đặt ra cũng không xem ra gì?"