Lục Hoa Đình chậm rãi bước đến, qua lớp lụa trắng, dung mạo hắn dần dần rõ ràng. Lục Hoa Đình năm nay, còn trẻ hơn lần đầu nàng gặp hắn vài tuổi, đôi mắt đen nhánh, ánh mắt sáng ngời, khi nhìn người ta tràn đầy chân thành, nhấc chân đá vào ủng của Cuồng Tố một cái: "Đầu óc hắn có vấn đề, nương tử đừng so đo với hắn."
Cuồng Tố mặt đầy ủy khuất, thành thật chịu một cú đá.
Quần Thanh nói: "Đầu óc hắn có vấn đề, ngươi còn để hắn một mình đi mua đồ, ngươi là chủ nhân mà không có vấn đề sao?"
Tiểu nương tử nói chuyện sỗ sàng với Trưởng sử, Quyến Tố kinh ngạc nhìn về phía Lục Hoa Đình. Lục Hoa Đình dừng lại một chút, thực sự lùi lại một bước, cúi người thi lễ: "Vi mỗ suy xét không chu toàn, quản người không nghiêm, xin tạ lỗi với nương tử."
Gió thổi động tấm lụa mỏng, thổi cho chủy thủ và ngư phù trong túi thơm của Lục Hoa Đình va chạm nhau, kêu leng keng. Có tấm lụa che mặt, phần nào khiến người ta cảm thấy an toàn, Quần Thanh đang đợi. Nếu đã tạ lỗi rồi, sao còn không làm chủ trả điểm tâm cho nàng?
Lục Hoa Đình thuận theo ánh mắt của nàng, nhìn về phía điểm tâm trong lòng Cuồng Tố: "Chỉ là..."
Quả nhiên có "chỉ là"!
"Chỉ là hắn dù sao cũng đã trả bằng vàng thỏi, đã thoả thuận xong tiền hàng với người mua giúp nương tử, về tình, hắn không có đạo đức; nhưng về lý, vật trong tay hắn đã là vật đã đổi chủ.” Lục Hoa Đình đổi giọng, nhìn nàng mà cười nói, “Chúng ta cũng là thay Yến Vương điện hạ làm việc, thân có nhiệm vụ, không thể nhường được. Nương tử đã tiêu bao nhiêu, vi mỗ đền tiền lại cho ngươi như thế nào?"
Lục Hoa Đình hành sự khó lường, Quần Thanh không dám dây dưa thêm: "Cũng được, vậy trả lại ba viên kim châu và mười văn tiền cho ta."
Nàng thậm chí còn tính cả số tiền mua kẹo cho hài tử vào đó.
Lục Hoa Đình bắt đầu lục lọi quanh người, dưới ánh mắt đang dần tích tụ cơn giận của Quần Thanh, hắn lôi ra ba viên kim châu, nhưng lại không tìm được đồng xu nào. Hắn khẽ liếc qua Quyến Tố, Quyến Tố vô tội mà thuật lại: "Không mang đủ tiền xu..."
"...Thôi vậy." Quần Thanh hít một hơi, chỉ đưa chiếc giỏ tre ra trước.
Giỏ tre được che kín bởi một lớp vải lót, không nhìn thấy bên trong, giống như nữ tử đội mũ che mặt này, đầy vẻ đề phòng.
Toàn thân nàng chỉ lộ ra đôi bàn tay, ngón tay mảnh mai, nhợt nhạt như lâu ngày không gặp ánh sáng, thậm chí nàng còn không muốn đưa hẳn tay ra ngoài. Quyến Tố không khỏi liếc nhìn thoáng qua Lục Hoa Đình.
Trong làn gió nhẹ, Lục Hoa Đình nhìn bàn tay cầm giỏ của nàng, sắc mặt bình thản: "Vi mỗ không thích nợ ai. Nương tử làm việc ở cung nào? Chiều nay ta sẽ sai người mang đến."
Quần Thanh nhất thời kinh hãi, Lục Hoa Đình bỗng chộp lấy giỏ của nàng, ngăn không cho nàng rút tay về. Lực kéo không mạnh nhưng như một vật nặng ngàn cân níu nàng xuống, khiến nàng suýt mất thăng bằng.
Đôi mắt đen láy đầy ẩn tình của Lục Hoa Đình dường như xuyên qua lớp lụa, nhìn thẳng vào mắt nàng: "Người đội mũ che mặt đi lại trong Trường An, ngoài quý nữ ra thì cũng chỉ có cung nhân; trong túi thơm bọn ta có ngư phù, nếu không phải người trong cung thì chẳng ai tuỳ tiện cởi nó xuống được. Nếu nương tử muốn ẩn mình, đừng để lộ quá nhiều sơ hở, bằng không, chúng ta sớm muộn cũng sẽ gặp lại nhau."
Nói xong, hắn buông tay, nhẹ nhàng đặt ba viên kim châu vào giỏ.
Quyến Tố vô cùng nghi hoặc. Hắn biết Trưởng sử trước đó muốn bắt nữ tử đội mũ che mặt này, cố tình đứng bên kia, tạo thế bao vây. Nào ngờ Lục Hoa Đình lại tự mình rút lui.
Quần Thanh cầm ba viên kim châu lên, tung hứng qua lại rồi quay người rời đi, không nói thêm một lời, làm người ta có cảm giác như đấm vào không khí.
Quyến Tố vội la lên: "Đứng lại, ngươi còn chưa nói ngươi ở cung nào!"
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền tiếng xôn xao. Trong tầm mắt của Quần Thanh thấp thoáng vài bóng người, tên cận vệ tên Cuồng Tố kia đầu óc có vấn đề, nhưng thân thủ lại không hề chậm chạp. Hai hộp điểm tâm trong tay hắn rơi “bộp bộp” xuống đất, thân hình hắn đã thoắt cái đã che chắn trước Lục Hoa Đình.
Lục Hoa Đình bị hơn chục phủ binh mặc áo đen cầm côn bao vây xung quanh, những tên phủ binh này có thân hình cao lớn, sắc mặt dữ tợn, hoa văn hình tròn sau đai lưng lập lờ ánh vàng.
Dân chúng trên đường nhanh chóng tản ra.
Biến cố xảy ra đột ngột, Lục Hoa Đình buộc phải lùi lại mấy bước.
Giữa khe hở của hai hộ vệ, hắn thấy Quần Thanh tháo mũ xuống, nhanh nhẹn gói hai hộp điểm tâm dưới đất lại, kéo tiểu hài tử chạy vào đám đông, như cá bơi trong nước, biến mất không dấu vết.